Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 543: Phiến Loạn Tây Bắc (2)

Chương 543: Phiến Loạn Tây Bắc (2)Chương 543: Phiến Loạn Tây Bắc (2)
Sau khi Bắc Minh công tử nếu thử cũng cảm thấy vô cùng ngon, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Tay nghề của nương ta được không."
Bắc Minh công tử gật đầu nói: "Ừm, đại nương thật sự nấu ăn rất ngon."
Mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Bắc Minh công tử nói vậy, vui vẻ nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Mọi người vui vẻ mỉm cười.
Sau bữa cơm, Bắc Minh công tử phải về rồi, Bắc Minh công tử đưa Bắc Minh công tử ra đến cửa nhà, nói: "Đi đừng cẩn thận."
Bắc Minh công tử mỉm cười nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Được, đợi đến lúc ta trở về ta muốn mẫu thân ngươi làm một bàn đồ ăn ngon cho ta."
Tô Ngưng Nguyệt đáp: "Được, đợi người bình an trở lại, ta sẽ bảo mẫu thân ta làm cho người một bà đồ ăn ngon."
Bắc Minh công tử trịnh trọng chắp tay chào Tô Ngưng Nguyệt và nói: "Cáo từ."
Nói rồi liền quất roi cưỡi ngựa rời đi, Tô Ngưng Nguyệt nhìn Bắc Minh công tử đi xa rồi mới trở vê phòng của mình, Bắc Minh công tử đi tới cổng thôn thì dừng lại và nhìn về phía Tô gia, trong ánh mắt tràn ngập sư lưu luyến, nói với không khí: "Bảo vệ Tô gia cẩn thận."
Vừa dứt lời liên nghe thấy có tiếng xào xạc ở bên cạnh, sau đó thì Bắc Minh công tử liền rời đi.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng liên ngủ một giấc ngon lành đến sáng, ngày hôm sau, Tô Ngưng Nguyệt vươn vai và đi ra khỏi phòng của mình, còn chưa đi tới đại sảnh thì đã nghe thấy giọng của Tô Thần ở trong đại sảnh: "Ngưng Nhị, muội cẩn thận một chút!" Tô Ngưng Nguyệt không khỏi bật cười: "Tiểu đệ nhà mình đã ngã vào vòng tay của cô nương nhà người ta rồi." Vừa đi vừa nói, Lý Thần Dật đang đi tới đại sảnh vừa đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt liền nghe thấy câu nói này của này, mặt tối sầm nói: 'Muội muội ta vẫn còn nhỏ,' Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Lý Thần Dật mặt tốt sầm, càng vui vẻ mà bật cười, nói: "Ngươi đang ghen đấy à?"
Lý Thần Dật phủ nhận: "Làm gì có."
Nói rôi bước từng bước lớn về phía đại sảnh, Tô Ngưng Nguyệt ở đằng sau cười ha hả không ngừng, Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt bê món ăn trên tay đi tới đại sảnh và nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Từ tận xa đã nghe thấy tiếng cười của con, có chuyện gì mà vui vậy.'
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói với mẫu thân của mình: "Sáng sớm hôm nay ngủ dậy đã thấy ai đó ghen với một đứa trẻ con, bộ dạng đó thật buồn cười."
Tô Ngưng Nguyệt nói xong cũng không quên liếc nhìn Lý Thần Dật một cái, Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy liều hiểu ra là nàng đang nói đến ai.
Thế nên bà ấy cười: "Được rồi, đừng trêu đùa Thần Dật nữa, mau đi gọi gia gia con tới ăn sáng."
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười và đi tìm lão gia tử Tô gia.
Vương phủ, Kinh thành.
Thiên Vũ Hàn nhìn bức thư ở trên bàn với vẻ mặt thâm trầm, thị vệ quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, một lúc lâu sau, Thiên Vũ Hàn ngước mắt lên nhìn mật vệ và lạnh lùng nói: "Chuyện này xảy ra từ bao giờ, tại sao lại thông báo muộn như thế này."
Mật vệ đáp: 'Bẩm chủ tử, có người ngăn chặn người của chúng ta, trước mắt vẫn chưa tìm được đối phương là ai."
Lời nói của ám vệ khiến sắc mặt của Thiên Vũ Hàn càng u ám, Thiên Vũ Hàn chậm rãi nói: "Đi điều tra, bảo những người phụ trách tình báo điều tra kỹ lưỡng cho ta, các ngươi hành sự cẩn thận một chút, nếu như đối phương đã biết đến sự tồn tại của chúng ta, vậy thì nhất định sẽ có chuẩn bị, đừng để bị phát hiện nữa, cho những người bị phát hiện ở Tây Bắc rút lui trước đi."
Mật vệ đáp lại: Vâng."
Sau đó lập tức biến mất khỏi căn phòng.
Mặt Thiên Vũ Hàn sa sâm, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên bàn, cả căn phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, cùng lúc đó, trong hoàng cung, hoàng đế, huynh trưởng của Thiên Vũ Hàn đang ngồi trong ngự thư phòng nghe người bên dưới báo cáo về việc hỗn loạn ở Tây Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận