Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 517: Bù Đắp (2)

Chương 517: Bù Đắp (2)Chương 517: Bù Đắp (2)
Điềm Điềm và Mật Mật suy nghĩ một lát, cảm thấy chủ nhân Tô Ngưng Nguyệt nhà mình hình như quả thật là không giống với những đứa trẻ 10 tuổi khác.
Thế nên Điềm Điềm và Mật Mật nói: "Hình như là không giống lắm."
Tô Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến hai đứa Điềm Điêm và Mật Mật nữa, Tô Ngưng Nguyệt định xỏ giày xuống giường, Điềm Điềm và Mật Mật vừa thấy chủ nhân chuẩn bị xuống giường một cái liền nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ mặt mong chờ và hy vọng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng của Điềm Điềm và Mật Mật, chống tay lên trán nói: "Ngươi ngươi thử nghĩ xem làm thế nào để ta mang hai ngươi ra ngoài mà không bị người khác phát hiện trước đi đã, sau khi nghĩ kỹ rồi thì ta sẽ đưa hai ngươi ra ngoài, bây giờ ta muốn ra ngoài ăn sáng, hai người các ngươi cứ suy nghĩ trước đi."
Nói xong Tô Ngưng Nguyệt không để ý đến Điềm Điềm và Mật Mật nữa mà đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, Diêu Xuân mâu thân của Tô Ngưng Nguyệt đang ôm Lý Tích Tuyết và cho con bé ăn sáng, lão gia tử Tô gia vừa ăn sáng vừa trêu đùa Lý Tích Tuyết đang ở trong lòng Diêu Xuân làm cho Lý Tích Tuyết cười khanh khách, Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt cũng vui vẻ cười theo.
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt đang tập trung ăn sáng, lát nữa ăn sáng xong còn phải tới xưởng đồ hộp, lúc Tô Ngưng Nguyệt bước vào trong đại sảnh liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt và Tô lão gia tử thấy Tô Ngưng Nguyệt đi tới liền gọi Tô Ngưng Nguyệt mau ngồi xuống ăn sáng, Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười vào chào hỏi từng người: "Chào buổi sáng gia gia, mẫu thân, đại ca."
Sau đó liền ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt nói: 'Muội muội, hôm nay những người mua đồ hộp sẽ tới lấy hàng, muội có muốn tới xem không."
Nghĩ tới nhà của con trai lớn, lão gia tử Tô gia lại đau đầu, nhìn nhầm người bao nhiêu năm như vậy, lại đi yêu thương một kẻ vô ơn, bây giờ lão gia tử Tô gia muốn bù đắp cho gia đình của Tô Ngưng Nguyệt, thế nên lão gia tử Tô gia nói: "Nguyệt Nhi, cháu xem xem, có việc gì cho ông già như ta làm được không, ta cũng muốn làm chút việc gì đó."
Tô Ngưng Nguyệt biết rằng lão gia tử Tô gia có ý muốn bù đắp cho gia đình nàng, nhưng cũng không vạch trần suy nghĩ của lão gia tử Tô gia, dù sao có một số chuyện nói ra rồi cũng không hay, chuyện đã qua thì cũng đã qua cả rồi, bây giờ tốt đẹp như vậy là được, Tô Ngưng Nguyệt nói với lão gia tử Tô gia: "Gia gia, người chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được, nếu như rảnh rỗi không có việc gì làm thì tới cổng làng tìm các bá bá, các cụ ông uống trà, chơi cờ."
Lão gia tử Tô gia nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy liền cảm thấy đứa cháu gái này càng ngày càng hiểu chuyện, sao mà trước đây mắt như mù, lại đối xử như vậy với cháu gái của mình chứ: "Cháu sắp xếp cho ông già này chút việc gì đó để làm đi, cũng không phải là ngày nào bọn họ cũng ở cổng làng, nhà ai mà chẳng có việc."
Lão gia tử Tô gia một lòng muốn làm việc.
Tô Ngưng Nguyệt thấy lão gia tử Tô hạ quyết tâm muốn tìm một công việc để làm, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Gia gia, rau, hoa quả ở trong lán ngoài hậu viện nhà chúng ta vẫn chưa có người chăm sóc, người xem, cháu thì ngày nào cũng bận rộn nên toàn quên không nhìn ngó, số rau với hoa quả đó không có ai trông nom nên rơi xuống đất và thối rữa hết rồi, người giúp con chăm sóc cái lều đó có được không."
Lão gia tử Tô gia vừa nghe thấy có việc làm liền vui vẻ đáp: "Được, gia gia cam đoan là sẽ chăm sóc thật tốt cho cháu gái ngoan của ta!" Câu nói của lão gia tử Tô gia khiến cả đám thích thú, Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt ăn sáng xong liền nói với Diêu Xuân, lão gia tử Tô gia cùng với Tô Ngưng Nguyệt: "Con ăn xong rồi, con tới xưởng trước đây ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận