Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 889: Vật Sống Xuất Hiện (1)

Chương 889: Vật Sống Xuất Hiện (1)Chương 889: Vật Sống Xuất Hiện (1)
Trước khi Tô Ngưng Nguyệt té xỉu không hề nghĩ đến những thứ như ta thất bại, ta quá mệt quá mà là nàng khiến cho môn phái chuyển kiếp quá mất thể diện nên không có mặt mũi gặp bọn họ.
Ánh sáng màu trắng chợt lóe lên, Tô Ngưng Nguyệt biến mất rồi bốn phía trở nên yên tĩnh và trở về một mảnh đen nhánh, không thấy thứ gì.
Bên ngoài bảo tháp tám tầng, Tô Ngưng Nguyệt nằm nhắm mắt trên cỏ, ánh sáng mặt trời chiếu trên người nàng mà phía sau là một thảm cỏ và các loại thực vật, mang đến một cảm giác rất duy mỹ.
Nơi này là một bộ vẽ ý muốn gọi mọi người hướng tới cuộc sống không buồn lo. Mọi người có đất của mình, muốn ăn cái gì thì tự mình sung túc làm việc, có một loại cảm giác ở bên ngoài vườn đào và cũng không bị bên ngoài quấy rầy.
Nuôi một người bạn lông xù nhỏ nhỏ để bầu bạn với ngươi. Mà Mao Mao lúc này đang đứng cạnh bên đầu Tô Ngưng Nguyệt, mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng, nó chỉ ra ngoài hóng gió một xíu mà sao khi trở lại nàng đã hôn mê nằm đây, đã xảy ra chuyện gì thế?
Mao Mao gãi đầu, vấn đề thâm sâu như vậy nó không thể nghĩ ra được. Khảo nghiệm trí tuệ này đối với một con thú còn nhỏ như nó dù có muốn không nghĩ phức tạp được như vậy, hay là gọi tỷ tỷ dậy rồi hỏi đi.
Nghĩ tới đây, Mao Mao bắt đầu gọi Tô Ngưng Nguyệt dậy vì nó thật sự rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà cái đầu hạt dưa bé xíu của nó không nghĩ ra được. Vì quá tò mò muốn biết nên chỉ có khổ cho tỷ tỷ rồi, chỉ có cách đánh thức Tô Ngưng Nguyệt thôi.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt tỉnh lại đã thấy Mao Mao đang xoắn xuýt nhìn nàng, một cái móng vuốt còn đang để trên mặt nàng, giống như đang nghĩ phải đặt ở đâu mới tốt khiến Tô Ngưng Nguyệt có chút buồn cười. Mao Mao đã quyết định phải đánh thức nàng nhưng khi nó leo lên vai Tô Ngưng Nguyệt rồi nhìn gương mặt của Tô Ngưng Nguyệt thì nó không xuống tay được nhưng mà nó tò mò đến điên rồi. Đó là lý do khi Tô Ngưng Nguyệt tỉnh lại đã thấy khuôn mặt đầy xoắn xuýt của Mao Mao.
Mao Mao thấy Tô Ngưng Nguyệt tỉnh lại thì vội vàng buông móng vuốt xuống rồi giấu ở phía sau giống như sợ Tô Ngưng Nguyệt biết nó muốn đánh thức nàng sau đó còn mặt dày cười với nàng.
Trên gương mặt nó xuất hiện một nụ cười nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt thật sự không nhìn ra đó là một nụ cười, nàng không biết nên nói nụ cười này như thế nào nhưng mà nó có chút quỷ dị.
Tô Ngưng Nguyệt cũng cười lên nhưng mà rất nhanh đã ngừng lại, nàng vậy mà bị bảo tháp đuổi ra nên nàng rất không vui.
Mao Mao thấy Tô Ngưng Nguyệt còn cười thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng tỷ tỷ không có tức giận thì thật sự là quá tốt nhưng mà còn chưa kịp vui vẻ thì thấy Tô Ngưng Nguyệt không cười nữa, mặt đầy đau khổ.
Mao Mao nghĩ rằng là do nó làm Tô Ngưng Nguyệt buồn nên mặt đầy lo lắng nên nhanh chóng chạy đến dưới ánh mắt của nàng dùng bộ dạng đáng thương nhìn nàng.
"Tỷ tỷ, tỷ tức giận sao?" Mặt Mao Mao viết đầy khẩn trương mà nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trong mắt còn có nước mắt giống như chỉ cần Tô Ngưng Nguyệt gật đầu một cái thì nước mắt sẽ chảy xuống.
"Hở?" Tô Ngưng Nguyệt đầy nghi ngờ nhìn Mao Mao, nàng có tức giận đâu.
"Mới vừa nãy. . " Mao Mao ấp a ấp úng nói nhưng không biết nên nói thế nào về chuyện nó định làm lúc nãy.
Nghe Mao Mao nói vậy, Tô Ngưng Nguyệt mới hiểu là Mao Mao muốn nói chuyện kia nên có chút buồn cười. Nếu chỉ là chuyện kia thì có gì phải tức giận chứ, dù sao cũng chưa xảy ra cái gì mà. Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười lắc đầu một cái rồi giơ tay sờ đầu Mao Mao: "Tỷ không có giận ngươi, chỉ là vừa rồi nghĩ đến một số chuyện."
"Thật không?" Biểu cảm của Mao Mao ngay lập tức phấn chấn lên làm gì còn cái vẻ mặt buôn chán lúc nãy nhưng trong giọng nói vẫn còn chút không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận