Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 459: Về Nhà Bị Phê Bình (1)

Chương 459: Về Nhà Bị Phê Bình (1)Chương 459: Về Nhà Bị Phê Bình (1)
Xem ra Tô Ngưng Nguyệt cũng rất quan tâm đến mình, thế nhưng mà lần này thật sự rất khẩn cấp, không có bấy nhiêu thời gian để ở cùng nàng.
"Được rồi, không sao, công việc là quan trọng nhất. Huynh có việc thì đi trước đi, đừng làm chậm trễ những chuyện khác." Tuy Tô Ngưng Nguyệt không bằng lòng, song nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài. Người hiện đại bày tỏ tình cảm vô cùng thẳng thắn, nhưng dù gì đây cũng là thời cổ đại, một cô nương mà bộc trực như thế cũng không hay.
"Ôi, muội không thích ta ở cạnh muội đến vậy sao. Thôi được rồi, ta đành phải rời đi vậy." Thiên Vũ Hàn cố tình trêu chọc Tô Ngưng Nguyệt, quay người giả vờ đi.
"Đừng... Tô Ngưng Nguyệt vội nói. Thiên Vũ Hàn quay đầu cười nhẹ nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Cái đó, không phải... Ta chỉ nói huynh vừa mới tới, nghỉ một lát rồi hãy đi, huynh không mệt sao?" Tô Ngưng Nguyệt có phần xấu hổ, nhưng dường như Thiên Vũ Hàn có thể nhìn thấu tâm hồn của nàng. Ánh nhìn của hắn làm cô đỏ mặt, làn da của cô non nớt như thể béo được ra nước, Thiên Vũ Hàn cố nén cảm giác thôi thúc muốn hôn Tô Ngưng Nguyệt, và quay đầu đi. Sau đó hai người đùa giỡn đến hết buổi trưa, Tô Ngưng Nguyệt đề nghị phải về nhà, Thiên Vũ Hàn nhìn sắc trời cũng không còn sớm, bèn nói: "Muội về đi, đi đường cẩn thận nhé."
Vì cảm thấy Điềm Điềm và Mật Mật đã vào trong không gian trồng trọt nên nàng xoay người đi vê.
Thiên Vũ Hàn đứng yên tại chỗ, si ngốc nhìn bóng lưng xa dần của Tô Ngưng Nguyệt, hắn nghĩ: "Sau lần từ biệt này, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau."
"Mẫu thân, con về rồi." Tô Ngưng Nguyệt vừa về đã kêu lên, đồng thời nàng cũng biết hôm nay không thoát được trận phê bình này.
"Ngưng Nguyệt, con lại đây, sao hôm nay con đi lâu thế? Về sau dù con có nói như nào ta cũng không cho phép con đi nữa." Diêu Xuân tức giận cực kỳ, một cô nương ở bên ngoài tới tối muộn như vậy mới về, chẳng lẽ không biết mọi người ở nhà lo lắng cỡ nào sao? Tô Ngưng Nguyệt chán nản nghe Diêu Xuân trách móc, không dám phản bác dù chỉ một câu, bởi vì quả thực là nàng đã làm sai, các nữ nhân ở thời cổ đại đều không bước ra khỏi cổng, nhưng ở vùng nông thôn này, tuy không nghiêm trọng đến mức ấy song đó cũng là một chuyện không tốt. Đứng một bên nghe Diêu Xuân phê bình, cái bụng của Tô Ngưng Nguyệt cồn cào réo lên "ọc ọc, ọc ọc". Diêu Xuân thấy nữ nhi thật sự đã đói bụng, cũng không đành lòng tiếp tục bỏ đói Tô Ngưng Nguyệt.
"Được rồi, ăn cơm đi." Diêu Xuân nói, xem như Tô Ngưng Nguyệt có thể đi ăn được rồi. Tô Ngưng Nguyệt là một thần đồng, thấy sắc mặt của Diêu Xuân đã thả lỏng, nàng vội vàng kéo cánh tay của bà ấy: "Mẫu thân, con biết con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, người đi xem rau dại con đào được đi, ở trong nhà bếp đó." Diêu Xuân thật sự bó tay với nhi nữ của mình, rõ ràng nàng làm sai, nhưng nàng vẫn có bản lĩnh khiến người khác không đành lòng trừng phạt nàng.
"Trời đất, con lấy đâu ra nhiều rau thế này? Không giống như là đào được." Diêu Xuân nhìn rau củ trong nhà bếp. Màu sắc của từng món đều đẹp xuất sắc, nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon, quan trọng là... Chúng không dính nhiều đất đất.
"Dạ, đây chính là lý do mà con ở bên ngoài lâu như vậy đó, con lựa từng củ một đấy, lại còn cố gắng rửa chúng sạch nhất có thể. Mẫu thân, chẳng lẽ người không vui khi nhìn thấy đống rau củ sạch sẽ này sao?" Tô Ngưng Nguyệt bĩu môi, ra vẻ tủi thân. Nàng nghĩ trong lòng "Quả nhiên nói dối càng nhiều thì sẽ không còn thấy khó nữa, ta khâm phục bản thân quá đi, ha ha."
Diêu Xuân thấy vẻ tủi thân của Tô Ngưng Nguyệt, cũng không thể nói thêm gì nữa: "Được rồi, được rồi, lần này ta tha thứ cho con, thế nhưng...' Diêu Xuân cố ý kéo dài âm tiết.
"Thế nhưng cái gì ạ, mẫu thân?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận