Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 480: Tình Cờ Gặp Được Một Nữ Tử (1)

Chương 480: Tình Cờ Gặp Được Một Nữ Tử (1)Chương 480: Tình Cờ Gặp Được Một Nữ Tử (1)
"Không được, mới sáng sớm thế này con muốn đi ra ngoài làm gì, nhìn con còn rất sốt ruột nữa." Đương nhiên Diêu Xuân muốn hỏi cho rõ ràng.
Cái đứa nhỏ Tô Mộc này luôn rất ngoan ngoãn, sao mới sáng sớm đã vội vàng muốn đi ra ngoài cơ chứ.
"Nương, con chỉ muốn đi bên ngoài hít thở không khí thôi, mấy ngày nay con đã bị người nhốt ở trong nhà rồi, con cảm thấy mình sắp mọc rêu đến nơi rồi." Tô Mộc nói như chuyện đương nhiên, vì thế hắn ta đã được nương thả ra.
"Ta nói cho con biết, buổi tối con nhất định phải trở về sớm một chút, đừng để cho muội muội của con lại đi tìm con nữa, miễn để..." Câu nói kế tiếp Diêu Xuân không nói ra, tất nhiên Tô Mộc cũng biết nương muốn nói cái gì. Hơn nữa trước khi Tô Mộc quyết định ra ngoài hôm nay thì hắn ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, mình phải trở về sớm một chút, tránh lại xảy ra chuyện gì không thoải mái. Cũng chính bởi vì chuyện này mà muội muội đã bị cấm đoán không cho ra ngoài. Thời gian dài không được ra ngoài nên hắn ta mới muốn ra ngoài để xem bên ngoài có đồ gì hay ho hay không, để còn có thể mang về cho Tô Ngưng Nguyệt xem, cũng để cho nàng giải buồn. Nhưng cuối cùng vẫn bị nương tra khảo một trận.
"Được rồi, ta đồng ý cho con ra ngoài thế nhưng con cũng không được nói cho Ngưng Nguyệt biết. Nếu như nó hỏi con sao lại được đi ra ngoài thì con cứ nói nương không biết, con trốn chạy ra ngoài không để nương phát hiện..." Diêu Xuân sợ Tô Ngưng Nguyệt trở về sẽ lấy chuyện này để gây áp lực cho bà ấy, con bé này rất biết ăn nói, bà ấy không nói lại được.
"Vâng, nương yên tâm, thế nhưng nếu như muội muội cũng học theo con lén lút chạy ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?" Tô Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên trước dụng ý của mẫu thân nhưng vẫn hỏi ra vấn đề trong lòng mình.
"À, cũng đúng, sao ta lại không tới vấn đề này nhỉ? Nếu đã thật sự như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Hay là..." Diêu Xuân giống như đang vùi đầu suy nghĩ.
"Hay là cái gì? Không phải nương lại không muốn để con đi ra ngoài đó chứ, nương, người cũng không thể như vậy được, chúng ta đã thoả thuận rồi không thể huỷ bỏ thế được." Đột nhiên Tô Mộc cảm giác nguy hiểm nên vội vàng nói.
"Chủ ý này cũng không tồi, hay là con cũng đừng đi nữa, con xem vết thương của con còn chưa lành lặn đâu. Hơn nữa bây giờ đang là mùa hè, buổi trưa mà con không trở về sẽ nóng bao nhiêu." Quả thật Diêu Xuân không nghĩ tới điểm này cho nên sau khi nghe Tô Mộc nói xong thì cảm thấy rất tán đồng: "Tô Mộc, con cũng thật thông minh, ta còn không nghĩ tới mà con đã nhắc nhở ta rồi."
"Con? Vốn dĩ con cũng không muốn nhắc nhở người đâu? Con còn muốn đi ra ngoài." Trong lòng Tô Mộc yên lặng nghĩ, vừa nghĩ vừa suy xét xem làm cách nào để vãn hồi tình thế này.
"Phải rồi, nương, con có thể nói với muội muội là tuy rằng lúc con đi ra ngoài không bị người phát hiện nhưng tới buổi trưa ăn cơm người mới phát hiện ra thiếu một người. Chờ sau khi buổi tối con trở lại thì người sẽ dạy dỗ đánh cho con một trận, đánh đến mức khắp người đều đau." Vì có thể được ra ngoài mà Tô Mộc đã khổ tâm không ít. Trách không được mọi người đều nói con người khi đối mặt với khó khăn thì tiềm lực của họ là vô tận. Chắc hẳn hắn ta cũng như vậy, nếu không thì làm sao một người luôn ngu ngốc như Tô Mộc lại có thể đột nhiên nghĩ ra được lý do như vậy vào lúc này.
"Được rồi, được rồi, ta đồng ý với con. Nhưng sau khi con trở về thì nhất định phải nói với muội muội của con như vậy. Bằng không muội muội con sẽ trách ta đấy." Diêu Xuân nghe Tô Mộc nói xong cũng cảm thấy rất có lý, hơn nữa bà ấy thấy tâm lý muốn được đi ra ngoài của Tô Mộc mạnh mẽ như vậy khiến bà ấy cũng không thể nói thêm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận