Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 862: Ngăn Cách (2)

Chương 862: Ngăn Cách (2)Chương 862: Ngăn Cách (2)
Đứa bé trong bụng Dật phi Nương Nương không làm sao, có lẽ vì mới tỉnh lại, vẫn chưa thích ứng kịp, nên mới cảm thấy khó chịu, đợi qua vài ngày sẽ ổn hơn." Thái y nói xong mới cảm thấy không khí ở đây không phải quá yên tĩnh sao, đây là chuyện vui mà, hoàng cung sắp có hoàng tử rồi mà.
Thiên Vũ Hàn vốn muốn ngăn lời nói của thái y, nhưng lại mải suy nghĩ gì đó, mất tập trung, không kịp ngăn lại. Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt đứng phía sau, phát hiện vẻ mặt nàng quá đỗi bình tĩnh, không như vẻ kinh ngạc mà hắn tưởng tượng, không hề lớn tiếng quát tháo hắn, cũng không hề trách cứ nhìn nhắn. Nàng chỉ đứng đó, đúng, lúc thái y nói, Tô Ngưng Nguyệt đã đứng lên rồi, nàng đứng thẳng, không cần sự cho phép của đã trực tiếp đứng lên rồi, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, không ai để ý đến hành động của nàng. Thiên Vũ Hàn muốn nói gì đó, Dật phi đã vui mừng thốt lên.
"Thật sao? Ta có thai rồi." Dật phi kích động lôi kéo tay Thiên Vũ Hàn. Thiên Vũ Hàn vốn muốn đẩy tay nàng ta ra, nhưng lại nghĩ đến nàng mới tỉnh lại, còn mang thai...
Nghĩ vậy hắn lại nén lại ý định đó.
"Ừm"" Thiên Hàn Vũ gật đầu với Dật phi, chứng minh những gì thái y nói là sự thật.
Nghe những lời nha hoàn nói, Tô Ngưng Nguyệt tưởng bọn họ đang nói nhảm, con người Thiên Vũ Hàn, sao có thể phản bội nàng, rõ ràng trước đây hai bọn họ còn vui vẻ, khi nấy nghe thái y nói, nàng còn tự lừa bản thân rằng, Thiên Vũ Hàn còn chưa thừa nhận, có khả năng không phải của Thiên Vũ Hàn. Bây giờ nàng còn gì lừa bản thân nữa, chính miệng hắn đã thừa thận rồi, đó chính là con của hắn. Thiên Vũ Hàn, hắn đúng là một người tàn nhẫn, lúc vẫn còn ở bên nhau đã nói rằng, nàng chỉ muốn một đời này 2 người như vậy, nếu có một ngày hắn không yêu nàng nữa, nhớ phải nói với nàng, nàng sẽ tự khắc rời đi, hắn hứa sẽ làm như vậy. Hắn nói sẽ thực hiện lời hứa đó, sẽ không để nàng rời đi, cả đời này cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa hắn. Nàng đã tin lời hắn, sau này nàng đến hoàng cung, thành Hoàng hậu rồi, hắn bị ép cưới từ người này đến người kia, hắn nói hắn sẽ không động vào bọn họ, chỉ cưới bọn họ để làm nền, người hắn yêu nhất vẫn là...
Tô Ngưng Nguyệt tin lời hắn, cứ cho là có lúc nàng thấy hắn đã lâu không đến cung của nàng, nàng tự kiếm cớ cho hắn, có lẽ do chuyện triều chính bận rộn, nàng đành không làm phiền hắn, tự an ủi bản thân.
Nhưng hiện tại, đây chính là kết quả sự tin tưởng nàng dành cho hắn sao, chính miệng hắn thừa nhận, đứa con là của hắn, điều này khiến nàng giống như một người ngốc, ngốc nghếch tin hắn, từ đầu đến cuối, hóa ra chỉ là một vở kịch. Thiên Vũ Hàn, sao hắn có thể tàn nhẫn thế, không yêu nàng nữa thì nói với nàng một tiếng, dứt khoát một chút, như vậy sẽ khiến nàng bớt đau lòng một chút, bây giờ nàng làm sao chịu được nỗi đau xé lòng này đây?
Đôi mắt nàng như phủ một lớp sương trắng, gần như chìm vào trong đó, cuối cùng nước mắt không thể rơi xuống. Tô Ngưng Nguyệt yên lặng cúi đầu, nuốt nước mắt, chẳng ai để ý đến hành động của nàng, rốt cuộc còn ai quan tâm nàng nữa, tất cả đều đi quan tâm người phía trước rồi.
Sau khi sương mù trong khoang mắt tan đi, Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ cứng rắn, không hề có bất kì sự thay đổi nào.
Trên người nàng giống như có gì đó thừa thãi, như vừa mất đi sự ràng buộc nào đó, Thiên Vũ Hàn lúc này liếc nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nhưng vào ánh mắt này, khiến hắn kinh ngạc, cảm giác khoảng cách của hắn và Tô Ngưng Nguyệt ngày càng xa. Lòng hắn hơi hoảng hối, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, và sẽ mãi mãi rời xa hắn, hắn muốn đuổi theo níu lại, nhưng lại nhanh quá, hắn không thể nắm vững được. Hắn vừa muốn nói gì đó với Tô Ngưng Nguyệt, Dật phi bên cạnh đã lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận