Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 408: Tiếng Khóc Thút Thít Của Hoàng Hậu (2)

Chương 408: Tiếng Khóc Thút Thít Của Hoàng Hậu (2)Chương 408: Tiếng Khóc Thút Thít Của Hoàng Hậu (2)
"Quản gia ngươi nói xem Vương gia nhà chúng ta đây là đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại có bộ dạng mệt như thế kia?" Tiểu Lục khó hiểu nói với quản gia.
"Việc này ta cũng không biết, hay là đợi sau khi Vương gia nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại hỏi."
"Quản gia ngươi nói có lý." Cứ như vậy sau khi tiểu Lục bàn xong với quản gia, hắn ta liên một mình trở vê phòng.
Quản gia nhìn thấy Vương gia và tiểu Lục đều đi rồi, ông ấy bất lực tự mình từ từ quay về nơi mà ông ấy ở.
Sau khi Thiên Vũ Hàn đi vào phòng, hắn nhìn thấy lúc này thỏ con sớm đã vùng vây từ trong lồng nhảy ra ngoài, vui vẻ nhảy loạn xạ.
"Các ngươi trông chừng nó kiểu gì vậy!" Thiên Vũ Hàn gọi hai cung nữ đến nói với hai cung nữ kia
Hai cung nữ kia nghe thấy Thiên Vũ Hàn trách mắng như vậy, bản thân bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Bẩm Vương gia, chúng nô tì vẫn luôn dốc sức trông coi thỏ con, còn lý do vì sao nó hiện tại lại hưng phấn như vậy, chúng nô tì thật sự không biết." Lúc này hai cung nữ kia oan ức nói với Thiên Vũ Hàn.
"Bỏ đi, các ngươi lui xuống, nếu như lần sau để ta phát hiện ra chuyện này, các ngươi sẽ phải rời khỏi Vương phủ."
Thiên Vũ Hàn nói với hai cung nữ kia.
"Tạ ơn Vương gia!" Cứ như vậy hai cung nữ kia vội vã rời khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn.
Sau khi Thiên Vũ Hàn nhìn thấy hai cung nữ kia rời khỏi phòng, hắn bước đến chỗ đang đặt cái lông của thỏ con. Thiên Vũ Hàn cầm thỏ con nhấc lên.
"Làm sao vậy? Có nhớ ta không?" Thiên Vũ Hàn nói với thỏ con.
Nếu những người quen biết Thiên Vũ Hàn nhìn thấy bộ dạng niềm nở như vậy của Thiên Vũ Hàn với thỏ con lúc này, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa sợ đến nỗi không thể nói thành lời trong ba ngày.
Bời vì ấn tượng trước đây mà Thiên Vũ Hàn tạo ra đối với người khác là bộ dạng cao lãnh lạnh lùng, nếu như để những cung nữ kia nhìn thấy Thiên Vũ hàn đối xử dịu dàng với thỏ con như vậy, có lẽ chuyện này sẽ bị đồn thổi trong một khoảng thời gian dài.
Lúc này, tại một trường học ở Lĩnh Nam, Tô Thần cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh, bởi vì dù ở trong lớp hay sau giờ học đều có giáo viên và bạn học chăm sóc cậu.
Sau khi tan học, các bạn trong lớp chủ động mời cậu đi chơi, sau khi Tô Thần nhìn thấy vậy liền hài lòng đi tới đó.
Điều mà Tô Thần không biết là cậu ấy vậy mà nhìn thấy Tô Liệt, mà sau khi Tô Liệt nhìn thấy Tô Thần, hắn ta tức giận bước về phía Tô Thần.
"Đều là vì ngươi, nếu như không phải vì ngươi và tỷ tỷ của ngươi, mẫu thân của ta cũng sẽ không bị đánh tới mười trượng!" Tô Liệt tức giận nói vừa căm phẫn bước đến chỗ của Tô Thần muốn dạy cho cậu một bài học.
Có điều không ngờ rằng trước khi Tô Liệt đến bên cạnh Tô Thần, một số bạn bè của Tô Thần đã đứng dậy.
"Không được bắt nạt cậu ấy!" Những người bạn đó đồng thanh nói với Tô Liệt.
Tô Liệt nhìn thấy tư thế này của bọn họ, hắn ta thực sự bị dọa đến sợ hãi.
"Các ngươi, các ngươi cứ đợi đó!" Sau khi Tô Liệt nói xong, hắn ta liền rời đi.
Lúc này, các bạn cùng lớp của Tô Thần vội vàng đến bên cạnh Tô Thần. "Tiểu Thần cậu có sao không?" Bọn họ đồng thanh nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe thấy lời mà bọn họ nói liền cười lắc đầu.
"Không sao, để các cậu phải lo lắng rồi."
Cứ như vậy, Tô Thần tiếp tục chơi trò chơi cùng những người bạn của cậu ấy.
Nhưng lúc này Tô Liệt lại không có chút hứng thú nào.
"Tức chết ta mất, tại sao hắn ta lại được chào đón như vậy? Rốt cuộc điều gì đã khiến hắn ta biến thành bộ dạng như bây giờ?" Hắn ta nghĩ thầm trong lòng. Tô Liệt suy nghĩ rất nhiều nhưng hắn ta không tìm ra được nguyên nhân nào.
"Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận