Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 869: Phi Thường (2)

Chương 869: Phi Thường (2)Chương 869: Phi Thường (2)
Tô Ngưng Nguyệt thành công giúp đỡ Carl dời đi tâm mắt của mọi người, làm cho mọi người không còn nhìn chằm chằm vào Carl nữa.
Sắc mặt Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh nghiêm túc ngay trong nháy mắt, vậy mà nàng lại nói giúp Carl, là bởi vì hắn ta đang hợp tác với nàng sao, bọn họ vẫn chưa ký kết cái hiệp ước gì chứ? Lần trước lúc hắn đi, các nàng cũng trò chuyện vui vẻ như vậy. Càng nghĩ sắc mặt hắn càng tệ, trong lòng cũng càng tức giận hơn.
Dật phi ở bên cạnh Thiên Vũ Hàn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, nhìn Tô Ngưng Nguyệt giữ gìn hình tượng cho Carl, lại chú ý tới sắc mặt của Thiên Vũ Hàn, nội tâm mừng thầm, đây chẳng phải cơ hội của nàng ta sao? Ngay cả trời cao cũng giúp đỡ nàng ta, nàng ta còn đang lo không tìm được cơ hội ly gián hai người họ.
Tuy rằng chuyện lần trước không thành công, nhưng vẫn gieo vào lòng bọn họ sự hoài nghi, lần này trời cao lại đưa tới cho nàng ta một cơ hội, nàng ta sẽ lợi dụng thật tốt, nhất định không để lãng phí.
Nghĩ như vậy, khóe miệng nàng ta nhếch lên một nụ cười, Tô Ngưng Nguyệt cứ chờ xem.
Tô Ngưng Nguyệt đưa mắt ra hiệu, nhìn về phía Tố Trinh đứng ở bên cạnh. Tố Trinh hiểu ý, đứng dậy chậm rãi rời đi.
"Trước tiên mọi người cứ xem cho xong điệu múa này cái đã, tuy chỉ là múa truyền thống, nhưng mà đã được lưu truyên ngàn năm thì cũng không phải là rất tệ, xem kỹ thì vẫn có nét đặc sắc riêng." Tô Ngưng Nguyệt cười nói với mọi người.
"Phải không, một lát thì tỷ tỷ nói cái điệu múa này không hay, một lát lại nói là hay. Tỷ tỷ, muội cũng bị tỷ làm cho hồ đồ rồi, vậy cuối cùng là điệu múa này hay hay là không hay đây?" Dật phi mỉm cười ngọt ngào, nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn: "Vậy sao, bổn cung đâu có nói như vậy nhỉ? Chỉ sợ là muội muội nghe lầm rồi. Bổn cung nói tuy là không có nét mới lạ, độc đáo, nhưng vẫn có sức hấp dẫn riêng, chẳng lẽ muội muội nghe không hiểu sao, hay là cần bổn cung phải giải thích tường tận cho ngươi nghe? Thế nào?"
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại nói ta như vậy, ta chỉ là có chút không hiểu mà thôi?" Dật phi nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, nàng ta rơm rớm nước mắt, trông ấm ức lắm nhưng lại phải nhẫn nhịn không khóc, dáng vẻ như vậy thực khiến cho người khác muốn ôm nàng ta vào trong ngực, dỗ dành an ủi nàng ta.
Tô Ngưng Nguyệt còn muốn trả lời Dật phi, nhưng Thiên Vũ Hàn đã trầm giọng quát lớn, nói: "Được rồi, đây là yến hội."
Tô Ngưng Nguyệt chỉ có thể nuốt lời nói đã đến bên miệng trở vào, nàng không nói gì nữa, chẳng qua ánh mắt của nàng chưa bao giờ dừng trên người Thiên Vũ Hàn, giống như bên cạnh nàng không hề có người vậy.
Đúng lúc đó, Tố Trinh cũng kịp thời trở lại bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, nàng ấy nhìn vê phía Tô Ngưng Nguyệt hơi hơi gật đầu, Tô Ngưng Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi nhóm vũ nữ kia đi xuống, một vài thái giám mang một cuộn giấy trắng rất dài lên đặt ở chính giữa đại điện, phía trước cuộn giấy trắng bày biện mấy cái trống thật to.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, tiếng chuông xa xa vang lên, một dáng người màu trắng phiêu dật chậm rãi đi đến trước mấy cái trống, hơi nhảy lên, đứng ở trên mặt trống, phát ra âm thanh thanh thúy.
Nữ nhân đó mang khăn che mặt màu trắng, đứng ở chính giữa mọi người, chậm rãi múa, động tác nàng ấy mềm mại, nhưng lại phát ra âm thanh trâm bổng, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.
Trong lòng mọi người không khỏi giật mình, đúng là một điệu múa phi thường.
Nhạc dừng cũng là lúc điệu múa kết thúc, thế nhưng mọi người vẫn đang đắm chìm trong điệu múa, mãi vẫn chưa hoàn hồn. Đây quả thực là thịnh yến.
Nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng, những sợi tóc như thác nước tung bay theo gió, nàng ấy đứng đó một cách tùy ý, nhưng vô cùng xinh đẹp, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng ấy, không thể dời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận