Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1007: Tranh Cãi (1)

Chương 1007: Tranh Cãi (1)Chương 1007: Tranh Cãi (1)
Cảm giác của nàng bây giờ chính là như vậy, nàng nghĩ nàng nên về nhà một chuyến rồi, đã rất lâu rôi nàng chưa được gặp người thân của mình rồi.
Trước đây là bởi vì Thiên Vũ Hàn rất nhiều việc, nàng cũng không có quá nhiều thời gian để về đó, để một mình Thiên Vũ Hàn ở đây, nàng vẫn có chút không yên tâm, mặc dù Thiên Vũ Hàn hoàn toàn không cần nàng ở bên.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy một mình hắn ở đây vẫn sẽ rất cô đơn, nàng không nỡ bỏ hắn lại một mình. Đáng tiếc hắn cũng không có nhiều thời gian, thế nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ gác lại việc về thăm gia đình.
Bây giờ có lẽ cũng có thể về thăm nhà một chuyến, đúng lúc này cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, chuyện như thế này vừa hay có thể hoàn thành được rồi.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới chuyện như thế này, cũng đi về tẩm cung nữa mà đi thẳng tới thư phòng của Thiên Vũ Hàn.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đứng ở ngoài cửa, chỉ đợi ở ngoài chứ không đẩy cửa đi thẳng vào, nàng đang nghĩ xem mình nên nói như thế nào, hơn nữa đang có người ở trong thư phòng của hắn.
Trong phòng, Thiên Vũ Hàn đã biết là Tô Ngưng Nguyệt tới rồi, nội tâm có chút kích động, nàng tới để làm lành sao?
Không còn sự kiên nhẫn đối với Thiên Vũ Trạch như vừa nãy nữa, trực tiếp giải quyết chuyện của hắn ta trong vài ba câu, rồi định cho hắn ta ra ngoài, hắn thật sự là không thể đợi được nữa rồi?
Tiếng cọt kẹt của cửa vang lên, Thiên Vũ Trạch từ bên trong bước ra, hắn ta nhìn nàng, có chút ngạc nhiên, sau đó thì phản ứng lại, chẳng trách mà hoàng huynh của hắn ta lại nói xong nhanh như vậy, không ngời hóa ra là nàng tới.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Thiên Vũ Trạch bước ra, thậm chí không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, trực tiếp đi lướt qua mặt hắn ta, như thể là không có một người như hắn ta vậy.
Thiên Vũ Trạch nhìn cánh cửa đang đóng lại, hắn ta đang nghĩ mà mâu thuẫn mà hắn ta tạo ra vẫn chưa đủ sao, sao bọn họ lại làm lành như vậy? Đây không phải là một hiện tượng gì tốt đẹp?
Trong phòng, Thiên Vũ Hàn kìm nén cảm giác muốn cười phá lên ở trong lòng, mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, dáng vẻ lãnh đạm. Lãnh đạm nói với Tô Ngưng Nguyệt ở ngoài cửa: "Nàng tới có chuyện gì sao?"
Tô Ngưng Nguyệt không hề quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của hắn, đi thẳng tới trước bàn của hắn, nhìn khuôn mặt vẫn nghiêm túc và lạnh nhạt kia của hắn, lời nói tới miệng rồi cũng không biết phải nói ra như thế nào.
Thiên Vũ Hàn bây giờ vẫn là mang cái dáng vẻ điềm đạm, sáng suốt kia, và còn cả chút máu lạnh không thể phát hiện ra được, chỉ cần là chuyện không liên quan đến hắn thì hắn có thể coi một người sắp chết thành người dưng, bất kể người đó có là ai.
"Ta tới là muốn nói cho chàng biết một chuyện." Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh nói, trong giọng điệu có cảm giác thoải mái khi nói ra.
"Chuyện gì?" Thiên Vũ Hàn khẽ nhíu mày. Nàng là có chuyện gì đó? Không phải là tới để xin lỗi sao? Không phải tới để làm lành sao?
Nhưng vẫn tiếp tục nghe Tô Ngưng Nguyệt nói tiếp, hắn thật sự rất muốn biết đây là một chuyện như thế nào.
"Thiên Vũ Hàn ta muốn về Tô Châu thăm gia đình." Tô Ngưng Nguyệt nói thẳng, không để ý tới cái cau mày của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn vẫn có chút kinh ngạc, đồng tử hơi giãn ra, điều này có chút không giống với những gì hắn nghĩ. Sao đột nhiên nàng lại muốn tới Tô Châu chứ? Vẫn là vĩ chuyện kia sao? Nàng vẫn muốn trốn tránh sao? "Sao đột nhiên lại muốn tới Tô Châu vậy?" Thiên Vũ Hàn bĩnh tĩnh hỏi, giọng điệu có chút lạnh lùng, Tô Ngưng Nguyệt vẫn có thể nhận ra được.
"Chỉ là ta thấy nhớ người thân của mình, đã lâu như vậy rồi chưa từng về thăm bọn họ, ta nghĩ là nên về thăm một chuyến, lâu như vậy rồi ra cãi chưa thể hiểu thuận được với mẫu thân của mình? Chàng nói có đúng không?" Trong giọng điệu của Tô Ngưng Nguyệt còn có ý châm biếm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhìn thẳng vào mắt của Thiên Vũ Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận