Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 210: Bắt Đầu Nghi Ngờ (1)

Chương 210: Bắt Đầu Nghi Ngờ (1)Chương 210: Bắt Đầu Nghi Ngờ (1)
Lúc này, quản gia nhìn thấy Thiên Vũ Hàn ở trong hoa viên thì đi đến bên cạnh Thiên Vũ Hàn.
"Có thể dùng bữa rồi Vương gia."
Thiên Vũ Hàn nghe quản gia gọi thì lắc lắc đầu.
"Bản vương chưa đói, lát nữa rồi nói sau. Đúng rồi, Tiểu Lục đâu, hắn đã thức dậy chưa?" Thiên Vũ Hàn hỏi quản gia.
"Bẩm Vương gia, Tiểu Lục sáng sớm đã rời phủ, đoán chừng là đã tới võ đài rồi." Quản gia trả lời Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe quản gia nói thì bật cười.
"Không ngờ hôm nay Tiểu Lục lại đi sớm như vậy, lúc hắn ta rời khỏi có nói gì với ngươi hay không?" Thiên Vũ Hàn nhìn quản gia ở bên cạnh nói.
Quản gia nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói vậy thì lắc lắc đầu.
"Bẩm vương gia, Tiểu Lục chưa nói gì với ta cả, chỉ có điêu ta thấy sắc mặt của Tiểu Lục không tốt lắm, có phải nên để cho hắn ta nghỉ ngơi một ngày hay không?" Quản gia nói với Thiên Vũ Hàn.
"Chờ Tiểu Lục trở về, bổn vương xem kỹ rồi hãng nói."
"Vâng."
Lúc này Bắc Minh đang ở một chỗ gần nhà Tô Ngưng Nguyệt chờ Tô Ngưng Nguyệt xuất hiện, thật không ngờ hắn ta không đợi được Tô Ngưng Nguyệt, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới cửa nhà Tô Ngưng Nguyệt.
Người này chính là Liễu Ninh.
Chỉ thấy Liễu Ninh tức giận đập cửa nhà Tô Ngưng Nguyệt. "Mau mở cửa!" Liễu Ninh vừa đập cửa vừa lớn tiếng thét lên.
Mà lúc này, Tô Ngưng Nguyệt còn đang nghỉ ở trong phòng của mình, khi nàng nghe thấy tiếng hô liên biết là đại bá mẫu đáng ghét đã đến.
Tô Ngưng Nguyệt vô cùng tức giận, nàng không biết Liễu Ninh tới sớm như vậy để làm cái gì, Tô Ngưng Nguyệt sợ bà ta làm ầm ï đến Diêu Xuân vì thế vội vàng mặc áo ra ngoài mở cửa cho bà ta.
"Ngươi tới làm cái gì vậy?" Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Liễu Ninh thì cau mày nói với bà ta.
Tô Ngưng Nguyệt liên đứng ở cửa ngăn cản không cho Liễu Ninh đi vào.
"Hắc! Nha đầu chết tiệt không biết lớn không nhỏ này, thấy ta mà ngay cả một câu đại bá mẫu cũng không chào sao!" Liễu Ninh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói lời này thì tức giận nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Vì vậy lúc Liễu Ninh nhìn thấy bên cạnh không có ai liền lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm của bà ta.
"Miếng ngọc bội ngày hôm qua ngươi đưa cho gia gia ngươi là mua ở đâu?" Liễu Ninh hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Liễu Ninh nói lời này, liếc mắt nhìn Liễu Ninh một cái.
"Ngươi quản được sao? Đó là ta mua cho gia gia, liên quan gì đến ngươi!" Lúc Liễu Ninh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói lời này cực kỳ tức giận, bà ta muốn dạy dỗ Tô Ngưng Nguyệt một phen.
Lúc này bà ta vừa mới kéo ống tay áo muốn tiến lên đánh Tô Ngưng Nguyệt.
Đang lúc đó, bà ta cảm thấy một trận gió thổi qua, sau đó bà ta liền ngã trên mặt đất.
"Ôi, rốt cuộc là ai dám đẩy lão nương!" Vừa lúc chỗ bà ta ngã xuống có một ít vụn đá nhỏ đâm vào da thịt của bà ta, bà ta xoa xoa chỗ da mình bị đá chọc vào đau.
"Tô cô nương ngươi không sao chứ?" Lúc này Bắc Minh vội vàng đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy người tới là Bắc Minh, nàng ngây ngẩn cả người.
"Sao Bắc Minh này có thể xuất hiện đúng lúc như vậy?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn Bắc Minh thâm nghĩ.
Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy liền biết Tô Ngưng Nguyệt đang nghi ngờ hắn ta, vì thế hắn ta vội vàng khẽ ho hai tiếng.
"Hôm nay tại hạ phải ra ngoài làm việc, vừa vặn đi ngang qua cửa nhà Tô cô nương thấy có người bắt nạt Tô cô nương, vì thế này mới ra tay giúp đỡ." Bắc Minh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Bắc Minh nói lời này vội vàng kéo suy nghĩ của mình vê.
"Đa tạ Bắc Minh công tử ra tay cứu giúp." Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
Không đợi Bắc Minh nói chuyện Liễu Ninh ở bên cạnh đã tức giận đứng lên chỉ vào Bắc Minh chửi âm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận