Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 946: Rời Cung (1)

Chương 946: Rời Cung (1)Chương 946: Rời Cung (1)
"Hừ, biết thì đã sao? Nó có thể làm gì được ta chứ? Trước kia nó từng thể ở trước mặt hoàng thượng rồi." Thái Hậu mặc dù cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn không có chút sợ sệt nào, Thiên Vũ Hàn có thể nào cũng không thể giết bà ta.
Thiên Vũ Trạch nhìn mẫu phi của mình vẫn chưa biết hối cải, tức giận nói: "Vậy người có biết, giao ước này có thể cứu người một mạng, nhưng có thể cứu người được mãi hay không, nếu như có một ngày, sự kiên nhẫn của hoàng huynh bị hao mòn sạch rồi, thì người sẽ có kết cục như thế nào hay không? Hả?"
"Nhưng ta không cam tâm, đó là hoàng vị của con, dựa vào đâu mà nó lại được ngồi lên đó, các con đều giống nhau, đều là đích tử, dựa vào đâu mà nó có thể còn con thì không?" Thái Hậu cũng tức giận mà gầm lên.
"Mẫu phi, là con không muốn, con không muốn cái vị trí đó." Thiên Vũ Trạch thấp giọng nói, giọng điệu trầm thấp, cảm xúc đột nhiên tụt xuống.
"Nhưng mà ta muốn, dựa vào đâu mà con trai của nàng ta có thể so sánh được với con trai của ta chứ."
"Mẫu phi..." Thiên Vũ Trạch hét lên, muốn khuyên ngăn Thái Hậu, nhưng nhìn dáng vẻ mê muội kia của Thái Hậu, hắn ta biết là bây giờ có nói thế nào thì Thái Hậu cũng sẽ không nghe lọt tai, nên cũng không nói gì nữa.
Trong phòng trở nên yên lặng, không một ai lên tiếng, nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe được đại khái tiếng lẩm phẩm phát ra từ miệng của Thái Hậu, cụ thể là nói gì thì cũng không nghe rõ.
Một lúc lâu sau, Thiên Vũ Trạch khàn khàn giọng nói: "Mẫu phi, một thời gian nữa người tới điền trang đi."
Thái Hậu nghe thấy vậy, bất thình lình ngước mắt lên nhìn Thiên Vũ Trạch, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: "Tại sao, tại sao ta phải đi, ta không đi." Rời khỏi hoàng cung này, bà ta cong có thể làm gì được nữa, rời khỏi nơi này, tới điền trang xa xôi, không nói đến điều kiện sống ra sao, chỉ riêng việc ở đó không có cách nào nghe ngóng được bất cứ chủ đề gì liên quan đến hoàng cung, những người trong điền trang kia nhất định là có người của Thiên Vũ Hàn, vậy thì có khác gì là bà ta phải chết đâu.
"Ta không đi, ta chả làm sai chuyện gì cả, tại sao ta phải đi?" Thái Hậu hét lên, dường như là không thể chấp nhận được sự thật này.
Thiên Vũ Trạch tiến tới ôm lấy Thái Hậu đang hơi mất kiểm soát, Thái Hậu nhìn người đàn ông còn cao hơn cả mình với vẻ mặt sững sờ, phản ứng lại, bà ta cũng vươn tay ra ôm lấy Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Trạch nhìn mấy sợi tóc bạc rũ xuống trước mắt mình, viền mắt cay cay, bây giờ mẫu phi đã có tóc bạc rồi, sao thời gian trôi qua nhanh như vậy chứ. Sao thời gian cũng không đối xử tử tế với mẫu phi chứ.
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy, Thái Hậu lại khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ có điều đôi mắt cũng trở nên ươn ướt.
Nhưng vận mệnh không thể nào thay đổi được, Thiên Vũ Trạch không thể thay đổi được và Thái Hậu cũng vậy.
Ngày hôm sau, Thiên Vũ Hàn hạ lệnh, phượng thể của Thái Hậu đau ốm, cần phải tới một nơi an tĩnh để tĩnh dưỡng, trong hoàng cung quá phức tạp, không thích hợp để dưỡng bệnh, nên tới điền trang ở bên ngoài đề tĩnh dưỡng.
Mặc dù nói như vậy nhưng có ai mà không biết là Thái Hậu về cơ bản là mãi mãi không có cơ hội để trở về kinh thành.
Lần này Thiên Vũ Trạch là người hộ tống Thái Hậu tới điền trang của hoàng gia, thứ nhất là lo lắng cho sự an toàn của Thái Hậu, thứ hai là cũng muốn xem môi trường sinh sống của Thái Hậu.
Nhìn đội ky mã ở đăng xa, cát vàng tung bay, Tô Ngưng Nguyệt và Thiên Vũ Hàn đứng trên tường thành nhìn đoàn xe hộ tống từ từ đi về đằng xa. "Sao lần này đột nhiên lại hạ quyết tâm vậy?" Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói, trước đây dù có thể nào cũng không động vào Thái Hậu, bất kể là bà ta có làm bao nhiêu chuyện quá đáng đến thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận