Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 961: Niệm Tưởng (1)

Chương 961: Niệm Tưởng (1)Chương 961: Niệm Tưởng (1)
Thiên Vũ Trạch ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt, sử dụng khinh công và nhanh chóng chạy về phía xa.
Bây giờ Thiên Vũ Trạch có hơi lo lắng, vừa rồi có xem qua vết thương của nàng, có vẻ cũng có chút nghiêm trọng, bây giờ phải nhanh chóng đi chữa trị, nếu không thì rất phiền phức.
Nhìn viện lạc ở phía trước, Thiên Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm, sắp tới rồi. Thiên Vũ Trạch không đi vào cửa chính mà trực tiếp trèo tường vào, như vậy thì tiết kiệm thời gian.
Nhẹ nhàng đặt Tô Ngưng Nguyệt lên giường, Thiên Vũ Trạch nhanh chóng đi lấy thuốc điều trị vết thương.
Cẩn thận vén cánh tay phải của Tô Ngưng Nguyệt ra, nhìn vết bầm tím ở bên trên, Thiên Vũ Trạch cau mày, sao lại nghiêm trọng như vậy, hắn ta không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Lúc đó khi ở trên phố, bất lực buộc phải đánh cho Tô Ngưng Nguyệt một chưởng, không khống chế tốt lực đạo, không ngờ bây giờ lại nghiêm trọng như vậy.
Thật ra sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời đi, hắn ta liền đi theo sau Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta biết mức độ nghiêm trọng một chưởng kia của mình, nhưng không ngờ là Tô Ngưng Nguyệt không lập tức hồi cung mà tới phủ của Carl, nhớ tới tên béo kia trong mắt của Thiên Vũ Trạch lại lóe lên một tia lạnh lùng.
Nhưng không ngờ là Tô Ngưng Nguyệt lại kiên trì được lâu như vậy, đợi đến khi một người khá quen thuộc là hắn ta xuất hiện thì mới ngất đi, nếu như là một người khác thì hắn ta có thể biết là Tô Ngưng Nguyệt nhất định sẽ kiên trì lâu hơn.
Nhìn người nằm trên giường hắn ta khẽ thở dài, hắn ta nhanh chóng chữa trị vết thương cho nàng, không đưa nàng về cung chẳng qua là không muốn để Thiên Vũ Hàn biết mà thôi. Nếu như Thiên Vũ Hàn biết nàng bị thương, nếu như điều tra vết thương trên người nàng thì nhất định sẽ phát hiện ra vết thương của nàng là do bị hắn ta đánh, vậy thì tình cảm huynh đệ giữa bọn họ nhất định sẽ không còn một chút nào nữa.
Thậm chí là ra tay tàn nhẫn, điều nghiêm trọng nhất là hắn suy đoán ra chủ mưu đứng đẳng sau, vậy thì hai người bọn họ sẽ trở thành kẻ thù với nhau, đây là điều mà hắn ta không muốn nhìn thấy nhất.
Hắn ta hiểu Tô Ngưng Nguyệt, nếu như không phải tình huống gì đặc biệt, nàng sẽ không chủ động nói cho Thiên Vũ Hàn biết là nàng bị thương, hơn nữa lại còn bị thương khi ở ở bên ngoài cung, sau này chắc chắn là không dễ dàng để cho nàng xuất cung như vậy nữa.
Nhưng với tính cách của Tô Ngưng Nguyệt, điều này nhất định sẽ không xảy ra, vậy thì chắc chắn sẽ không nói cho Thiên Vũ Hàn biết.
Đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt đang nằm trên giường khẽ động, nhưng không mở ra mà vẫn đang nhắm chặt.
Thiên Vũ Trạch cười nói: "Mở mắt ra đi, như vậy không khó chịu à?"
Tô Ngưng Nguyệt cũng không giả vờ nữa mà lập tức mở mắt, nếu hắn đã nói thế rồi thì chắc chắn là đã phát hiện ra, vậy thì có cần phải lừa mình dối người nữa không?
Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Trạch, có vẻ như cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên cánh tay, nhìn Thiên Vũ Trạch một cái rồi lại nhìn xuống cánh tay.
"Không cần phải lo, ta cũng đã băng bó người rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, lát nữa ta sẽ đưa người hồi cung." Hình như là thấy được cảm giác nghi hoặc của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Trạch lên tiếng nói.
Nghe thấy Thiên Vũ Trạch giải thích, cũng không còn nhìn xuống cánh tay nữa, liếc nhìn Thiên Vũ Trạch một cái rồi nói: "Đa tạ." Nói rồi cũng lập tức ngồi dậy và xuống khỏi giường, cũng không hỏi Thiên Vũ Trạch thêm vấn đề gì, chỉ cảm ơn một tiếng sau đó đi rời đi.
Thiên Vũ Trạch nhìn Tô Ngưng Nguyệt không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, nụ cười trên khóe miệng cũng có chút cay đắng, nàng không muốn ở cùng với hắn ta dù chỉ một chút thôi sao?
Sức lực của Tô Ngưng Nguyệt đã khôi phục được một chút, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ chống đỡ đến khi nàng về đến hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận