Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1006: Bắt Đầu Âm Mưu. (2)

Chương 1006: Bắt Đầu Âm Mưu. (2)Chương 1006: Bắt Đầu Âm Mưu. (2)
"Nương nương, Vương công công ở bên phía hoàng thượng tới." Giọng Tố Trịnh ở ngoài cửa vang lên.
Tô Ngưng Nguyệt đang tập trung tinh thần nghe thấy tiếng gọi ở bên ngoài thì khẽ cau mày, chỉ có thể bất đắc dĩ thả cuốn sách ở trong tay mình xuống và đi thẳng ra khỏi không gian.
Mở cửa ra, hỏi: 'Chuyện gì vậy? Sao hắn ta lại tới đây?"
Tố Trinh đáp: "Nô tì cũng không biết là tại sao, nhìn dáng vẻ của Vương công công cũng không quá gấp gáp."
"Ừm, biết rồi. Vậy đi thôi." Tô Ngưng Nguyệt dẫn đầu bước tới, Vương An là thái giám tổng quản bên cạnh Thiên Vũ Hàn, vậy thì hắn ta tới đây chắc là bởi vì Thiên Vũ Hàn.
Gần đây Tô Ngưng Nguyệt có chút không muốn hồi tưởng tới Thiên Vũ Hàn, cũng không muốn tới gặp hắn, rất muốn né tránh, cuộc sống như thế này thật sự không giống như những gì mà nàng mong muốn, vì thế mỗi lần vào lúc ăn cơm thì đều sẽ không ở lại đó quá lâu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tâm mắt của Thiên Vũ Hàn.
Tâm trạng lúc này của Tô Ngưng Nguyệt thật ra cũng không phải quá tốt, cảm giác của nàng với Tô Ngưng Nguyệt lúc này là không muốn gặp hắn.
Nàng nghĩ là nàng nên ra ngoài để thư giãn một chút, hoặc có thể nói là một chuyến du lịch nó đi là đi, nàng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, như vậy thì mới có thể bình tĩnh lại để suy nghĩ chuyện với Thiên Vũ Hàn.
Rất nhanh Tô Ngưng Nguyệt đã tới chỗ của Vương công công, Vương công công đang định tới thỉnh an Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp đưa tay ra ngăn hắn ta lại, không để cho hắn ta thỉnh an. Vương công công cũng không chối từ, cũng không hành lễ với Tô Ngưng Nguyệt.
"Có chuyện gì sao?" Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp nói, không trình bày gì hết, giọng điệu còn mang theo chút lãnh đạm.
"Ừm, hoàng thượng bảo thần đưa vật này cho người." Vương công công nói.
Hắn ta không nói như những gì Thiên Vũ Hàn căn dặn, hắn vẫn nên giúp đỡ hoàng thượng, nếu không thì với dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng của hắn thì đến bao giờ mới có thể làm làm được với hoàng thượng. Hắn ta vẫn nên giúp hai người này một chút.
Biểu cảm của Tô Ngưng Nguyệt cũng không có vẻ gì là vui vẻ, không những không cảm thấy vui mà còn khẽ nhíu mày, hoàng hậu nương nương không hài lòng với cái này sao?
"Ừm, được rồi." Tô Ngưng Nguyệt chỉ thờ ơ đáp, rồi trực tiếp quay người trở về.
Chỉ để lại Vương công công một mình đứng đó. Bây giờ hắn ta vẫn đang hoài nghi nhân sinh, hắn ta rõ ràng là đang giúp bọn họ, sao mà lại cứ cảm giác như là thêm phiền phức vậy nhỉ?
Lắc đầu để rũ bỏ ý nghĩ ở trong đầu, hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, tốt nhất là đừng nghĩ nhiều nữa.
Tô Ngưng Nguyệt cau mày là bởi vì đến tận bây giờ hắn mới biết là tay của nàng bị thương sao? Vậy thì trước đó hắn chưa từng quan sát tới sao? Còn nữa nếu như trước đó hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng tới bây giờ mới đưa thuốc tới cho nàng, vậy là đang cố ý lạnh nhạt với nàng sao?
Cho dù là dòng suy nghĩ nào, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ cũng đều không sao vui nổi, một cái là hắn không quan tâm nàng, còn một cái khác chính là bây giờ đến cả quan tâm nàng cũng không còn nữa rồi?
Ý nghĩ đó ở trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nếu như là trước đây nàng vẫn chỉ có một ý nghĩ mơ hồ, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Còn bây giờ nàng chắc chắn về cái ý nghĩ này, nàng thật sự không thể ở đây thêm được nữa, nơi này thật ngột ngạt, nàng sắp sửa không thể thở nổi nữa rồi.
Nơi này không biết có hài cốt của bao nhiêu con người, có bao nhiêu người mất đi mạng sống ở nơi này, nơi này có vô số âm mưu quỷ kế không đến hết được, cái này nối tiếp cái kia, không phải là nàng không thể ứng phó được mà là nàng đã quá mật rồi.
Ở nơi này chẳng khác gì những ngày tháng học lớp 12 ở thời hiện đại, rất lâu mới có thể về nhà được một chuyến, cảm giác đó nàng thật sự không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận