Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 692: Về Nhà (1)

Chương 692: Về Nhà (1)Chương 692: Về Nhà (1)
Nghe nhiều chuyện kì tích truyền kỳ của nàng, cho nên nàng ấy đối với nàng càng hiếu kỳ hơn. Nương thân cũng thường nói, được gả cho người nhà như vậy, đó là phúc phận kiếp trước nàng ấy tích được, nói thật thì, có nhiều người ngấp nghé trượng phu nhà nàng ấy như vậy, nhưng mà, đừng nói đến trượng phu không động tâm, đến cả bà bà nàng ấy đối với loại chuyện này cũng tuyệt đối đứng về phía nàng ấy nữa.
Lý Duyệt Dĩnh đưa Tô Ngưng Nguyệt về đến trước cửa nhà, Tô gia bây giờ đã không còn giống với Tô gia trước kia rồi, bây giờ trước cửa có đầu sư tử vô cùng khí thế, còn có người canh ở trước cửa nữa. Vì Lý Duyệt Dĩnh lâu lâu lại tới một lần, cho nên bọn gia đinh cũng đều quen biết nàng ấy.
Thấy nàng ấy tới, gia đinh liền bận rộn giúp nàng dắt ngựa, sau đó nói: "Lý tiểu thư đến rồi, người tới tìm lão phu nhân phải không. Người cứ trực tiếp vào trong là được rồi."
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nói bên tai nàng ấy: "Tỷ thường xuyên tới à?"Lý Duyệt Dĩnh nói: "Thỉnh thoảng tới vài lần thôi, ta nào có rảnh như vậy chứ."
Sau đó liền dẫn theo nàng cùng tiến vào, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Đợi lát nữa nhớ bảo vệ ta đó, ta sợ lắm."
"Muội còn sợ ư? Sợ mà còn dám làm ra chuyện như vậy à.' Nhưng mà tuy trên miệng thì nàng ấy trách móc như vậy, nhưng lại vẫn ở bên cạnh bảo vệ nàng. Trái tim Tô Ngưng Nguyệt ấm áp.
Lý Duyệt Dĩnh vừa tiến bào, Diêu Xuân liền tới, nhìn thấy nàng ấy liền nói: "Ta nghe hạ nhân nói con tới rồi, nên ra xem xem. Sao nay lại có thời gian đến thăm ta thế?"
Tô Ngưng Nguyệt trốn sau lưng Lý Duyệt Dĩnh, cho nên Diêu Xuân mới không nhìn thấy nàng. Lý Duyệt Dĩnh nói: "Con tới rồi đây, có một chuyện vui muốn nói cho bá mẫu đó."
Diêu Xuân hiếu kỳ hỏi: "Chuyện vui gì thế?"
Lý Duyệt Dĩnh một tay kéo Tô Ngưng Nguyệt ra, nói: "Bá mẫu, người xem xem ai này?"Diêu Xuân nhìn nữ hài tử đứng trước mặt bà, đôi mắt chớp chớp liền tuôn lệ, sau đó giơ tay ra, Tô Ngưng Nguyệt liên quỳ xuống, sau đó gọi một tiếng: 'Nương”.
Diêu Xuân vội vã đỡ nàng dậy nói: “Đứng dậy, mau đứng dậy đi."Tô Ngưng Nguyệt đứng lên, Diêu Xuân liền ôm chặt nàng vào lòng, vừa khóc vừa nói: "Ngưng Nguyệt của ta về rồi, tốt, tốt quá."
Tô Ngưng Nguyệt trong lòng thực ra hơi khó tiếp nhận, Diêu Xuân thay đổi rồi, có lẽ là những năm này ăn ngon ở nhàn, cho nên, bảo dưỡng tốt hơn nhiều so với trước kia, nhưng mà trên người bà vẫn còn hương vị của mẫu thân. Bà dù có được bảo dưỡng tốt thế nào, hai bên tóc mai vẫn mọc ra một ít tóc bạc rồi.
Đây là mẫu thân của nàng đó, dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy, nhưng nàng lại không ở bên cạnh bà để tận hiếu. Diêu Xuân vội vã nói với người bên cạnh: "Báo cho phu nhân, lão thái gia, nói tiểu thư trở về rồi."
Nha hoàn ở bên cạnh rõ ràng cũng rất vui vẻ, nói: "Nô tì đi ngay đây."
Chương Dự nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt trở về rồi, vẫn còn ngây ra một chút, chuyện Tô Ngưng Nguyệt một mình ra khơi nàng ấy cũng biết, lúc đó cảm thấy, tiểu cô nương này lá gan thật to, Diêu Xuân lúc đó còn vì nàng mà khóc mấy lần liền. Sau đó, nhiều năm không trở về, mọi người thật tra trong lòng quá nửa đều cảm thấy nàng đã không còn nữa rồi. Nhưng mà, tuy rằng trong lòng có nghĩ như vậy, thì cũng không nói ra, bởi vì Diêu Xuân nghe thấy sẽ không chịu nổi.
Cho nên, Chương Dự thật sự trước giờ chưa từng nghĩ tới, tiểu cô tử vậy mà vẫn còn sống. Nhưng mà, còn sống cũng tốt, mới trẻ như vậy, là một sinh mệnh tươi mơn mởn đó, làm gì có chuyện cứ như vậy mà chết đi chứ?
Nàng ấy vội vàng chỉnh trang lại, sau đó chạy qua. Nàng vừa tiến vào trong sân, liền nhìn thấy vị tiểu cô tử kia, dáng dấp rất đẹp, thật sự là kiểu rất xinh đẹp đó, so với Triệu Trân Trân đệ nhất mỹ nhân năm đó cũng không thua kém chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận