Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 939: Hồi Ức (2)

Chương 939: Hồi Ức (2)Chương 939: Hồi Ức (2)
Dật phi nhìn Thường Viễn như vậy mà không nói được lời nào, Thường Viễn hiện giờ và Thường Viễn trước kia khác nhau rất nhiều, Thường Viễn trước kia có chuyện gì trái với lẽ thường là đỏ mặt, còn Thường Viễn hiện giờ lời đã nói ra như vậy mà mặt không đổi sắc. Thật là đủ không biết xấu hổ.
Dật phi hơi thở hổn hển không biết nói cái gì, lần này Thường Viễn lại lân cầm một cái bánh gạo đưa đến trước mặt Dật phi, cũng không nói lời nào, cứ vậy chìa ra trước mặt Dật phi, Dật phi có chút hơi sững sốt bánh gạo trước mắt, màu sắc và mùi thơm vẫn là giống như trước đây.
Không thể không nhớ lại lúc trước, lúc còn ở nơi sơn thôn kia.
"Thường Viễn, huynh đang làm vậy?" Ở trong nhà bếp hơi cũ nát, có một thiếu niên đang bận bịu, và một cái thiếu nữ ở bên cạnh nhìn hiếu kỳ hỏi.
"Đây là bánh gạo, chút nữa muội mới ăn được.' Thiếu niên cười nói với thiếu nữ cười bên cạnh.
"Ồ..." Thiếu nữ kéo dài âm thanh, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn vào cái bánh trong tay thiếu niên, ánh mắt sáng lấp lánh.
Rồi hai người không nói gì, cứ như vậy một người ngồi, một người nhìn, chờ mong bánh gạo ra lò. Có một bầu không khí ấm áp đọng trong căn bếp nhỏ hẹp.
"Cái tên tiểu vương bát đản, đi ra cho ta." Một âm thanh mang theo chút ngông cuồng và giận dữ đột ngột vang lên.
Thân thể thiếu niên thiếu nữ trong căn bếp đều run lên, nhìn cái bánh trong nồi mà không biết phải làm sao.
"Mau ra đây, đừng để ta đi vào tìm ngươi." Âm thanh âm lại vang lên.
Thiếu niên nôn nóng nói: 'Muội ở đây canh nồi bánh, huynh lập tức quay lại liền, một lát liền có thể dập tắt lửa." Không có đợi thiếu nữ trả lời, thiếu niên trực tiếp chạy đi ra ngoài, thiếu nữ nhìn thân ảnh chạy ra ngoài kia, sầu não nhìn cái bánh trong nồi, nàng thật sự là không biết phải làm như thế nào nha.
Nửa đêm, thiếu niên với thân thể mang đầy vết thương chồng chất quay trở lại nơi này, nhìn thiếu nữ gập chân lại ngủ say, mà mền nhũng cả lòng.
Qua một lúc sau, thiếu nữ tỉnh lại nói với thiếu niên: "Muội không biết khi nào mới xong nên vẫn luôn ở đây chờ huynh trở về."
Sau đó hai người ngồi cạnh nhau, cùng nhau ăn bánh gạo bị khét, hương vị tuy không ngon, nhưng ăn vẫn rất thơm.
"Thường Viễn, cái bánh dày này ăn ngon thật. Ta thích ăn nó nhất." Thanh âm thiếu nữ thanh thúy đột nhiên vang lên.
"Ừ, được. Về sau cho ngươi làm cả đời."
"Ừ"
Chuyện Thường Viễn và Dật phi thực ra mà nói là một câu chuyện cẩu huyết, nhưng khi kể ra cũng có chút bi thương, đây là cảm nhận đầu tiên của Tô Ngưng Nguyệt khi biết được chuyện tình của Thường Viễn và Dật phi.
Dật phi vốn tên là Lý Phương Ngưng, một cái tên có chút quê mùa, nhưng quả thực đây là cái tên được gia đình suy đi nghĩ lại đổi tới đổi lui nhiều lân mới quyết định chọn cái tên này, nó mang lại niềm hy vọng vô hạn và cũng là niềm hy vọng của gia đình.
Lý Phương Ngưng và Thường Viễn là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, tình cảm của họ rất thắm thiết và thầm kín quyết định suốt đời, sau khi ra chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà họ nghĩ rằng sau này sẽ tốt đẹp hơn đã mang đến cho họ một đòn vô cùng đả kích.
Sau khi Lý Phương Ngưng gặp được nam nhân trung niên đó, vận mệnh của nàng ta bắt đầu thay đổi, quỹ đạo cuộc đời của nàng ta đã bị chệch hướng, thì ra con đường này sớm đã thay đổi rồi.
Nam nhân trung niên đó là Dương Thạc, hiện là tả đốc Ngự Sử của viện Đốc Sát, chuyến đi bất ngờ của ông ta cũng đã thay đổi số phận của một thiếu nữ, không, phải nói đó là số phận của hai người.
Trước khi Dương Thạc xuất hiện, cuộc sống của Lý Phương Ngưng không quá giàu có nhưng mỗi ngày nàng ta sống rất vui vẻ, bên nhau với Thường Viễn, ngày qua ngày rất vui vẻ, tuy thiếu thốn quần áo nhưng nàng ta cũng không hề bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận