Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 308: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (2)

Chương 308: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (2)Chương 308: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (2)
Trong số những người có mặt có người tìm cách mượn cớ để vội vàng đi vào trong cung.
"Thế nào rồi? Sự việc đó đều đã được xử lý ổn thỏa hết chưa?"
"Hồi bầm chủ tử, sự việc đều đã được xử lý ổn thỏa hết rồi ạ! Duy chỉ có điều..."
"Chỉ có điều cái gì?"
"Chỉ có điều, lúc tiểu nhân đang chuẩn bị hỏa thiêu thi thể thì Thiên Vũ Hàn lại đi ra ngoài." Khi vừa nghe những gì người này bẩm báo, ả phi tần lập tức nhíu chặt cặp lông mày lại.
"Người mà ngươi đang nói đến là Thiên Vũ Hàn, cái thứ phế vật đó sao?" Nàng ta không hề kiêng dè mà nói thẳng tên húy của Thiên Vũ Hàn.
"Bẩm chủ nhân, thật sự đúng là hắn!" Sau khi thấy ả phi tân kia nghe thấy cái tên Thiên Vũ Hàn, nàng ta lập tức nắm chặt đôi bàn tay lại.
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, nhớ kĩ sau này phải cẩn thận hơn một chút, đợi cho đến khi sự việc này qua đi, ta sẽ lập tức cho người đưa ngươi rời khỏi nơi này."
Người kia vừa nghe thấy những ả phi tân hứa hẹn như thế thì lập tức gật đầu.
"Đa tạ chủ nhân!" Người kia nói xong liền nhanh chóng rời đi, tránh cho tai vách mạch rừng. ...
Kể từ sau khi Tiểu Lục trở về từ thao trường, hắn ta vẫn luôn tự nhốt mình ở trong phòng, trong khoảng thời gian này, quản gia đã đến trước cửa phòng của Tiểu Lục và gõ cửa, yêu cầu Tiểu Lục mở cửa ra cho ông.
Quản gia muốn xem thử có chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Lục. Nhưng cho dù người quản gia có gõ cửa phòng bao nhiêu lần đi chăng nữa, Tiểu Lục ở trong phòng cũng đều không chịu ra mở cửa. Quản gia cảm thấy rất có thể đã có chuyện gì đó xảy ra với Tiểu Lục, ông càng nghĩ lại càng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.
Ngay khi ông chuẩn bị cùng người của mình đạp tung cánh cửa ra thì Thiên Vũ Hàn đã quay trở về. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thiên Vũ Hàn lập tức hỏi quản gia.
"Ông đang làm cái gì vậy?" Thiên Vũ Hàn nhíu mày và nói với quản gia.
Quản gia nghe thấy giọng nói của Thiên Vũ Hàn thì nhanh chóng lùi vê phía sau vài bước. Ông rất sợ Thiên Vũ Hàn sẽ quở trách ông.
"Hồi bẩm Vương gia, kể từ sau khi trở về từ thao trường, Tiểu Lục đã tự nhốt bản thân mình trong phòng, cũng không chịu nói một lời nào, tiểu nhân đã thử đẩy cửa rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể mở cửa ra được, trong lúc bất đắc dĩ không biết phải làm sao, chỉ đành cho người đá văng cánh cửa ra, bởi vì tiểu nhân thật sự lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Lục..." Người quản gia nói với Thiên Vũ Hàn trong sự thấp thỏm, nơm nớp lo sợ có thể sẽ bị trách phạt.
Sau khi nghe quản gia nói thì Thiên Vũ Hàn lập tức nhấc chân bước vài bước rời khỏi nơi đang đứng kia, đi thẳng đến trước cửa phòng của Tiểu Lục.
Thiên Vũ Hàn lạnh lùng mà nói hai chữ, ngữ khí ra lệnh không cho phép chối từ: "Mở cửa."
Khi Tiểu Lục nghe được giọng nói của Thiên Vũ Hàn thì vội vàng bước xuống khỏi giường và chạy ra mở cửa cho Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy bộ dạng Tiểu Lục thất thần như thế này thì lập tức thể hiện ý không vui.
"Sao chút chuyện vặt vãnh, tâm thường thế này mà đã có thể đánh gục được ngươi rồi?" Thiên Vũ Hàn nhìn Tiểu Lục và hỏi.
Tiểu Lục vừa nghe thấy những lời này của Thiên Vũ Hàn thì nhanh chóng lắc đầu. "Hồi bẩm Vương gia, hoàn toàn không có đâu ạ, Tiểu Lục chỉ đang suy nghĩ một vài việc mà thôi." Tiểu Lục đáp lại Thiên Vũ Hàn.
"Cái gì, lẽ nào bộ dạng hiện tại này của ngươi lúc này nhìn vào còn không khiến người ta biết là vừa bị người khác đánh hay sao?" Thiên Vũ Hàn nhìn Tiểu Lục, đánh giá.
Cuối cùng, Tiểu Lục có chết cũng không chịu thừa nhận những gì mà Thiên Vũ Hàn nói, Tiểu Lục nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Thiên Vũ Hàn.
"Đa tạ Vương gia ngày hôm nay đã nói giúp cho Tiểu Lục lúc ở trên thao trường, Tiểu Lục vô cùng biết ơn..." Thiên Vũ Hàn chẳng thèm chờ đợi Tiểu Lục nói xong mà chỉ nhìn Tiểu Lục đang quỳ dưới đất, cắt ngang lời hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận