Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 847: Tranh Luận (2)

Chương 847: Tranh Luận (2)Chương 847: Tranh Luận (2)
Tuy Thập nhất hoàng tử là người cầm đầu trong cuộc chiến, nhưng hắn là hoàng tử, có người bảo vệ, hắn có bị thương nhiều hay ít cũng không sao, tệ nhất là bọn họ không có người bảo vệ, mà những tên nam tử Nam Lăng đó lại bắt đầu gây sự trước, họ chỉ có thể dùng nắm đấm để phòng thủ, kết cục là họ bị thương nhiều hơn nhưng lại không thể nói ra.
Nếu không họ sẽ bị coi như hài tử, hoặc là những kẻ ngốc, lại đi so sánh xem ai bị tổn thương nhiều hơn. Vậy nên họ không thể nói ra uỷ khuất, không thể nói rằng mình bị thương, còn ai khổ hơn họ nữa không?!
"Thần hiểu rồi." Trần Chiêu cùng bọn người kia chỉ có thể rút lui, khi đi xuống bọn họ liếc nhìn Nam Hiên, điều này khiến Nam Hiên tức giận, nhưng trong tình huống trang nghiêm như vậy bọn họ không thể nói linh tinh, bằng không thì Anh Ca nhất định sẽ ra tay.
Hắn ta chỉ có thể nhịn lửa trong bụng, trừng mắt nhìn Trần Chiêu, sau đó Trần Chiêu cười đáp lại, như thể đang cười nhạo rằng hắn ta không có chút khí khái nam tử nào, bị thương có một chút cũng rêu rao khắp nơi. Có một vết bâầm tím nhỏ cũng nói là mình bị thương, điều này khiến Thập nhất hoàng tử Nam Hiên vô cùng tức giận, nhưng hắn không thể phát hoả, chỉ có thể kìm nén.
"Các vị sứ thần, thật có lỗi vì chuyến viếng thăm này đã khiến các vị không vui, nhưng các vị cũng không thể vũ nhục quốc gia của chúng ta hay đánh đập những nhân tài của nước chúng ta được? Chuyện này là vì nể mặt Thập nhất hoàng tử của nước các vị nên chúng ta cùng quên chuyện này đi thôi! Nếu Trẫm phát hiện ra các ngươi đang đàn áp người dân nước ta, thì ta cũng xin lỗi trước về những việc mà mình sẽ làm."
Khi hắn nói lời này, khí thế của Thiên Vũ Hàn tràn ngập căn phòng, giọng nói cũng đầy uy nghiêm. Thực ra Thiên Vũ Hàn bình thường cũng không có khắt khe như vậy, nhưng chính là hiện giờ, chuyện quốc hội còn đang phiền toái. Quan trọng hơn là Dật phi lại trúng độc, nên hắn rất mất kiên nhẫn.
Thường ngày mà gặp tình huống như vậy, hắn dù muốn chèn ép bọn họ thì cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy. Đây lạ sự khác nhau giữa một cường quốc và một quốc gia bình thường. Cường quốc không cần để ý đến cảm nhận của quốc gia yếu kém hơn.
Người phía dưới nghe lời này có chút ngượng ngùng xấu hổ, còn cảm thấy thẹn đối mặt nhau thế này bọn họ còn nói được gì, nói một cách cường điệu hơn thì, nước bọn họ không giàu có, giờ lại đi so sánh với một đại quốc, chỉ sợ còn chưa bắt đầu gây sự đã bị tiêu diệt. Giờ cúi đầu nhận làm kẻ yếu, mất hết mặt mũi, làm sao còn giữ được thanh danh của mình nữa.
Nghe được những lời như vậy, Thập nhất hoàng tử Nam Hiên liền không thể chịu nổi, làm sao có thể như vậy?
"Ngài đang nói cái gì vậy? Có ai nói như vậy với sứ thần của nước khác không?" Trước khi hắn kịp nói xong, Anh Cách đã quát lớn.
"Lui ra."
"Nhưng mà, ta." Nam Hiên vẫn là không nhịn được.
"Ta nói, lui ra." Anh Cách gắn từng chữ, nói xong sắc mặt hắn vẫn cứng ngắc không thay đổi, có thể thấy hắn vẫn bị lời nói của Thiên Vũ Hàn ảnh hưởng, nhưng bộ dạng bức người của Anh Cách làm hắn đành phải cúi đầu!
Nam Hiên vẫn cố nhịn xuống, tuy không trả lời gì nhưng vẫn dừng động tác lại, cúi đầu đứng đó, khiến người ta khó nhìn rõ biểu tình của hắn.
Thiên Vũ Hàn ngôi ở long ỷ trên nhìn trò hê phía dưới cười khinh thường, Nam Thành à, không ngờ ngươi lại có một người huynh đệ như vậy, thật quá ngu xuẩn.
"Được rồi, chúng thần xin cáo lui." Anh Cách cúi chào Thiên Vũ Hàn ở trên. "Vương công công, đi thu xếp cho sứ thần của Nam Lăng quốc nghỉ ngơi." Thiên Vũ Hàn gật đầu với Anh Cách, sau đó quay đầu lại hướng Vương công công ra lệnh.
"Vâng." Vương công công đáp lời rồi dẫn họ ra ngoài.
"Các ngươi cũng lui xuống đi." Hắn nói với đám công tử bên dưới.
"Trân Chiêu (Vương Thiểu, Lý Nghị... ) cáo lui."
Các thiếu niên cũng lần lượt lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận