Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 335: Tìm Kiếm Tô Thần (2)

Chương 335: Tìm Kiếm Tô Thần (2)Chương 335: Tìm Kiếm Tô Thần (2)
Tô Ngưng Nguyệt lúc này vẫn rất sốt ruột, nàng đã tìm rất nhiều nơi mà vẫn không thấy Tô Thần đâu.
Nàng nhìn sắc trời, sắp tối đến không thể thấy người rồi.
"Thôi rồi, đã giờ này, chắc là nương lo cho chúng ta lắm." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy thì vội vàng chạy vê nhà.
"Chuyện này cứ nói cho nương biết trước, để nương không nghĩ cả ba chúng ta đều mất tích." Tô Ngưng Nguyệt thở ra một hơi rồi đẩy cửa vào nhà.
Cánh cửa vừa được mở ra, nàng trông thấy Diêu Xuân đang ngóng chờ trong sân, vẻ mặt đầy lo lắng. Diêu Xuân vừa trông thấy nàng về tức tốc chạy qua.
"Nguyệt Nguyệt, Tiểu Thần đã về chưa? Ca ca con đâu? Tại sao hai đứa nó vẫn chưa về?" Diêu Xuân hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt thở nhẹ một hơi, cảm thấy bản thân có hơi không đủ sức mà nói với Diêu Xuân: "Nương khoan nóng vội, ca ca đi tìm Tiểu Thần rồi, phỏng chừng chút nữa sẽ về."
Diêu Xuân nghe vậy, nhìn vê Tô Ngưng Nguyệt, vẫn không yên tâm mà hỏi: "Nguyệt Nguyệt, có phải Tiểu Thần xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Nương người yên tâm, Tiểu Thần không sao, chỉ là vì con cũng không biết đệ ấy đã chạy đi đâu chơi, nên chúng con mới đi khắp nơi tìm đệ ấy". Tô Ngưng Nguyệt vội giải thích với bà ấy.
Diêu xuân nghe vậy thở nhẹ một hơi, nói: "Tiểu Thần không sao thì tốt."
"Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Tiểu Thần vẫn chưa về không?" Lão gia tử Tô gia từ trong phòng đi ra. Lúc lão gia tử Tô gia đi ra sân thì trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện của Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân, Diêu Xuân nghe thấy ông ấy liền chạy sang bên đấy.
"Phụ thân đừng lo, Tiểu Thần chỉ là nhất thời ham chơi nên mới chưa về nhà."
"Phụ thân yên tâm đi, Tiểu Mộc đã đi tìm nó rồi, đợi Tiểu Mộc về xem chúng ta làm sao giáo huấn nó!" Diêu Xuân nói với lão gia tử Tô gia.
Ông ấy nghe vậy thì lắc đầu, nói với bà: "Tiểu Thần đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, đừng giáo huấn, nói vài câu với nó là được rồi."
Diêu Xuân vội vàng gật đầu: "Phụ thân dạy chí phải."
Còn Tô Mộc lúc này chạy đến địa điểm thần kỳ, đến nơi liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm trên ruộng. Xung quanh nó được bao quanh bởi rất nhiều đom đóm, Tô Mộc tiến đến gần, thì ra là Tô Thần.
Lúc nhìn thấy được đệ đệ, trái tim treo ngược cành cây của Tô Mộc cuối cùng có thể buông xuống.
"Dọa chết ca ca rồi, tại sao đệ tan học xong không về nhà mà lại đến đây, đệ có biết nương và tỷ tỷ đệ bọn họ lo lắng đến mức nào không!" Tô Mộc cả giận nói với Tô Thần.
Tô Thần vừa nghe thấy Tô Mộc nói liền lập tức đứng dậy chạy sang phía cậu."Ca ca đệ xin lỗi, Tiểu Thần nhất thời ham chơi quên thời gian, khiến mọi người lo lắng rồi."
Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Ây, chuyện này về nhà rồi nói đi!" Cậu nói với Tô Thần.
Tô Thần nghe vậy cũng không nói thêm gì, bèn ngoan ngoãn cùng ca ca về nhà.
Vừa lúc Diêu Xuân đứng ngồi không yên, định đi tìm Tô Thần thì thấy hai người về đến, bà lập tức chạy sang đấy.
"Tiểu Thần con đi đâu vậy? Tại sao trễ như vậy vẫn chưa vê? Con có biết nương rất lo lắng không?" Diêu Xuân nói.
Tô thần cúi đầu, nói: "Nương, lần sau Tiểu Thần sẽ không về trễ như thế này nữa."
Diêu Xuân cảm thấy nét mặt của Tô Thần có gì đó không đúng, nhưng bà ấy cũng không hỏi thêm. Bà định đợi khi tâm trạng của Tô Thần tốt hơn một chút mới nói tiếp.
"Thôi được rồi, nhưng con phải nhớ lần sau tuyệt đối không được như vậy nữa." Diêu Xuân nói với Tô Thần.
Nó lập tức gật đầu: "Con biết rồi nương."
"Được rồi, mau về ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng." Diêu Xuân nói với hai người. Cứ như vậy bà cùng lão gia tử Tô gia bọn họ đều quay trở vào nhà.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, Diêu Xuân không biết vì sao, có lẽ là vì lo lắng Tô Thần xảy ra chuyện mà bữa cơm này làm không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận