Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1008: Tranh Cãi (2)

Chương 1008: Tranh Cãi (2)Chương 1008: Tranh Cãi (2)
Thiên Vũ Hàn vẫn không nói gì chỉ yên lặng, hình như từ sau khi hắn và Tô Ngưng Nguyệt thành thân chưa từng có dịp gì đặc biệt để tới bái kiến nhạc mẫu đại nhân của hắn, thời gian này hắn quá bận rộn mà đã không để ý đến vấn đề này. Quan hệ của Tô Ngưng Nguyệt và mâu thân của nàng xưa nay đều khá tốt, đã lâu như vậy rồi chưa gặp mặt, thì cũng nên về thăm một chuyến rồi.
Nhưng mà hắn biết đây chỉ là một lý do của nàng mà thôi, trước đây nàng cũng đã từng nghĩ đến, nhưng không đề nhắc tới chuyện này, nguyên nhân mà nàng làm như vậy cũng là vì hắn.
Nhưng lần này hắn nhận ra lần này không giống như mọi lần, có khả năng lần này thả nàng ra ngoài có khả năng là rất lâu sẽ không trở về, nói cho cùng thì vẫn là vì chuyện đó sao?
"Nếu như ta nói ta không đồng ý thì sao?" Suy nghĩ rất lâu, Thiên Vũ Hàn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt, bình tĩnh nói.
"Thiên Vũ Hàn, chàng đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ là muốn nói cho chàng biết một tiếng thôi, chứ không phải là hỏi ý kiến của chàng. Lần này nhất định ta sẽ ra ngoài, bất kể là chàng đồng ý hay không thì chàng cũng không thể ngăn được ta đâu." Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói, nếu như không phải là sợ sau này có có hiểu nhầm gì thì nàng đã đi luôn rồi chứ không cần phải ở đây chờ đợi thêm một lúc nữa đâu.
"Tô Ngưng Nguyệt rốt cuộc là vì sao, chuyện lần trước nàng đả thương hoàng đệ của ta, ta còn chưa tính sổ với nàng đâu, lần này nàng lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với ta sao? Còn nữa, nàng đột nhiên lại trốn chạy rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc là nàng có ý gì?" Thiên Vũ Hàn cũng bị thái độ của Tô Ngưng Nguyệt làm cho tức giận, trong lòng của nàng hắn không quan trọng đến như vậy sao?
"Tùy chàng thích nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng lần này ta nhất định phải ra ngoài, không hẹn ngày về." Tô Ngưng Nguyệt cũng không muốn cãi nhau với Thiên Vũ Hàn, cãi nhau vì chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, nói xong câu này liền quay người bước ra cửa.
Đột nhiên một bàn tay trực tiếp tóm lấy cánh tay của Tô Ngưng Nguyệt, kéo nàng trở lại, Tô Ngưng Nguyệt đập thẳng người lên bàn, phát ra một tiếng rầm, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy hơi đau. Thiên Vũ Hàn đang phát điên sao?
"Tô Ngưng Nguyệt, ai cho nàng lá gan lớn như vậy, sao có thể nói đến là đến nói đi là đi như vậy chứ, trong mắt của nàng có còn ta nữa hay không." Thiên Vũ Hàn vẫn chưa chú ý tới biểu cảm của Tô Ngưng Nguyệt, sự phẫn nộ của hắn bây giờ đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ muốn chất vấn Tô Ngưng Nguyệt xem rốt cuộc là nàng nghĩ như thế nào.
Trạng thái lúc này của Tô Ngưng Nguyệt cũng không tốt hơn là mấy, tay bị Thiên Vũ Hàn tóm chặt. Vẫn còn hơi đau nhức, lúc này không được thoải mái, thậm chí còn có chút khó chịu, Thiên Vũ Hàn lúc này không còn sự lạnh lùng như mọi khi, bây giờ chỉ còn lại sự điên cuồng.
"Thiên Vũ Hàn, ta chính là không muốn ở trong hoàng cung này nữa, ta muốn ra ngoài." Tô Ngưng Nguyệt nói từng câu từng chữ, nén nhịn sự bực tức trong người, trực tiếp nói với Thiên Vũ Hàn. Còn mang theo ý mỉa mai.
Trong đôi mắt của Thiên Vũ Hàn lúc này như thể là có thể phun ra lửa, nhưng vẫn còn lại một chút lý trí, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía Tô Ngưng Nguyệt, bây giờ giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Tô Ngưng Nguyệt vậy.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không sợ hãi, chỉ bất đắc dĩ nhìn Thiên Vũ Hàn như vậy, thể hiện suy nghĩ thật sự trong nội tâm của nàng.
"Thiên Vũ Hàn, ngay từ lúc bắt đầu ta đã từng nói rồi, ta và những người kia không giống nhau, nếu lấy ta thì chàng không thể tận hưởng được cảm giác đó đâu, chàng đã cảm nhận được chưa?" Tô Ngưng Nguyệt phớt lờ cơn giận của Thiên Vũ Hàn mà nói thẳng. Thiên Vũ Hàn vẫn không nói gì, vẫn nhìn Tô Ngưng Nguyệt chằm chằm, hắn mắt đỏ rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận