Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 631: Tự Tin (1)

Chương 631: Tự Tin (1)Chương 631: Tự Tin (1)
Nghe câu nói này, Ngô phu tử đúng là thật sự để tâm, nữ nhi nhà ông có tính tình như thế nào ông còn không biết sao? Bắt nàng cùng người khác tranh giành là không thể nào, nhưng thế đạo này lại là như thế, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình.
"Vậy nếu như cả đời nàng đều không thể sinh con thì sao?" Ngô phu tử hỏi.
"Nếu cả đời không có con, ta cũng tuyệt đối không nạp thiếp, cùng lắm hai người chúng ta nhận một đứa bé làm con nuôi, dù sao thì trên đời này cũng có nhiều cô nhi như vậy."
Nghe đến những lời này, Ngô phu nhân mới tán dương gật đầu: "Tiểu tử như ngươi thật tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói, ngươi phải thi đậu cử nhân sau đó tới cưới nữ nhi nhà ta."
Nghe thấy thái độ này của Ngô phu nhân, ai nấy cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ thật sự còn sợ rằng Ngô phu tử có chết cũng không chịu đem nữ nhi gả cho Chu Dật Thần.
Kể từ ngày được Ngô phu tử đồng ý, bệnh tình của Ngô Nhiễm rất nhanh đã thuyên giảm, nhưng mà nàng lại luôn không chịu ăn nhiều vì sợ lại mập lên, phu phụ hai người Ngô phu tử có khuyên như thế nào cũng đều không có tác dụng, nàng ấy nói không muốn để Chu Dật Thần cưới một thê tử béo.
Ngô phu tử thật sự không còn cách nào nói nữ nhi nhà mình, chỉ đành gọi Chu Dật Thần đến, Ngô Nhiễm gặp được Chu Dật Thần thì rất vui vẻ, tung tăng nhảy nhót trước mặt hắn hỏi: "Gần đây chàng đọc sách có vất vả không? Nếu mệt quá thì phải nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi, thấy chàng vất vả ta sẽ đau lòng, không cần phải sợ cha ta không gả ta cho chàng, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta cùng bỏ trốn."
Mấy lời này khiến Ngô phu tử bên cạnh nghe thấy tức đến mức râu đều dựng đứng lên.
Chu Dật Thần cũng giật giật khóe miệng, sau đó nhéo mặt nàng nói: "Nàng còn nói ta sao? Tại sao thịt trên mặt nàng đều biến mất rồi, ta sờ cũng không thấy thoải mái."
Ngô Nhiễm ngại ngùng nói: "Ta sợ ta ăn lại béo lên, khiến chàng không thích ta nữa thì làm sao bây giờ?”
Chu Dật Thân bất lực vỗ nhẹ đầu nàng, Ngô Nhiễm bị đau kêu một tiếng, Chu Dật Thần tức giận nói: "Nàng gây như vậy thì ta sẽ không chê sao? Nàng muốn gả cho ta thì nhất định trước tiên phải điều dưỡng thân thể thật tốt, thân thể nàng bây giờ còn đang rất yếu, nên ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng."
Không thể không nói, có đôi khi chỉ cần Chu Dật Thần nói một câu, so với phu phụ Ngô gia nói cả một ngày lại có tác dụng hơn. Ngô phu tử thường xuyên tức giận mắng to: "Nữ nhi quả nhiên là bát nước đổ đi, có nam nhân thì ngay cả cha mẹ nhà mình cũng đều từ bỏ."
Mỗi lần vào lúc này, Ngô Nhiễm đều sẽ phớt lờ phụ thân của nàng, nếu không phải tại ông, bây giờ nàng đã có thể cùng Chu Dật Thần ở bên nhau, sao có thể giống như bây giờ, phải mất vài ngày mới có thể gặp nhau một lúc.
Có thể bói Ngô phu tử vô duyên vô cớ lại phải nhận lỗi này, chuyện này rõ ràng là Chu Dật Thần tự mình nói ra, tại sao bây giờ lại trách Ngô phu tử rồi? Phải nói rằng, tình yêu đúng là khiến con người ta trở nên mù quáng.
Sau khi Chu Dật Thần nói những lời đó ở Ngô gia, Tô Ngưng Nguyệt cũng dứt khoát không cho hắn làm việc nữa, để hắn ở trong nhà đọc sách cho tốt, tuy rằng trước kia hắn học rất giỏi, nhưng đã qua lâu như vậy rồi cũng khó mà không mất điều gì.
Chu Dật Thần vốn là muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến kỳ thi tú tài không bao lâu nữa đã tổ chức, hắn quả thật phải tranh thủ thời gian để ôn tập, vì thế liền không có nói ra lời từ chối nữa. Vào ngày kỳ thi diễn ra, từ sáng sớm Ngô Nhiễm đã đến cửa Tô gia, Chu Dật Thần nhìn thấy nàng ta đến, liền hỏi: "Sao nàng lại tới sớm như vậy?"
"Hôm nay chàng đi thi thì đương nhiên không thể đến muộn, chúng ta phải mau đi thôi, nếu không sẽ muộn mất."
"Nàng muốn đưa ta đi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận