Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 805: Phúc Bảo (2)

Chương 805: Phúc Bảo (2)Chương 805: Phúc Bảo (2)
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tố Trinh, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng thay đổi chủ đề: "Ngươi có nhìn thấy không, Phương Hoa kia bị ngươi nói cho ngơ cả người, biểu cảm đó."
Tô Ngưng Nguyệt làm mặt quỷ, bắt được trọng điểm ngày thường Phương Hoa diễu võ giương oai khí thế bừng bừng, chọc cho Tố Trinh ha ha cười lớn.
"Nương Nương, người thật là ... giống thật đó ha ha..."
Tố trinh cười không khép được miệng, đuổi được Phương Hoa ma ma đáng ghét kia đi, Trường Lạc Cung lại khôi phục sự vui vẻ đây hy vọng.
Bởi vì chuyện này, Thiên Vũ Hàn phái người răn dạy lại hết một lượt người trong cung điện, đặc biệt là những cung nữ dao động bất định trong Trường Lạc Cung kia, dựa vào chỉ điểm của Tố Trinh, cung nữ trong cung thay máu một lượng lớn, lại hoan nghênh một làn gió mới.
Không có những chuyện khiến người ta ghét nữa, Tô Ngưng Nguyệt tâm trạng cực kì tốt, ngày ngày ăn ăn uống uống, nhưng cũng không được quá tuỳ hứng.
Vì chuyện này mà Thiên Ninh Hàn cũng biết ít chuyện ngày thường của thai phụ, kiên quyết không cho làm bừa, mỗi ngày đều bắt Tô Ngưng Nguyệt phải nghiêm túc, không được ham chơi, không được làm loạn.
Tô Ngưng Nguyệt tuy thở dài nhưng trong lòng cũng có chút ngọt ngào, biết Thiên Vũ Hàn đều là vì muốn tốt cho nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn tám chín ngày nữa là đến giao thừa. Cả Hoàng Cung đều bao trùm bởi không khí vui vẻ đón tết, không có Phương Hoa ma ma, yến hội năm nay không có chút vấn đề nào khiến Tô Ngưng Nguyệt phải phiên lòng, dựa theo sở thích của nàng, tất cả hành lang trong cung điện đều treo đầy đèn lồng đỏ, trông cũng ngập tràn hân hoan. Đến cả áo bông năm nay cũng phần nhiều là màu đỏ, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy trong lòng vô cùng yêu thích.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy cũng vui, dứt khoát mặc cả bộ, cho chư vị đại thần năm nay đón tết ít nhiều đều phải mặc màu đỏ tiến cung.
Cái này ngược lại thì khổ cho những lão thần đó, nhưng mà mệnh lệnh của Hoàng Đế không dám bất tuân, thế là Hoàng Cung lại càng thêm náo nhiệt.
Gần đến giao thừa, hôm nay vẫn chưa có tuyết rơi, Thiên Vũ Hàn ít nhiều cũng có chút lo lắng. Các cụ nói tuyết báo được mùa, cái này cũng không nhất định là thật, nhưng mà cũng không thể không có, trên mặt hắn vẫn có chút ưu phiền.
Tô Ngưng Nguyệt thân là người chung chăn chung gối đương nhiên cũng chú ý đến rồi, nói gần nói xa hỏi thăm một chút, chỉ tiếc là kỹ thuật hỏi của nàng thực sự là quá nát, vừa nói được mấy câu Thiên Vũ Hàn đã phát hiện ra rồi.
Thiên Vũ Hàn biết nàng có tâm ý này cũng được an ủi hơn nhiều: "Hy vọng năm nay có tuyết rơi."
Tô Ngưng Nguyệt tiến lên ôm lấy hắn, đôi mắt ngọc lại cứ đảo qua đảo lại không ngừng.
Thực ra nàng đang hỏi hệ thống.
Điền Điền và Mật Mật nhìn nhau một cái, cười nói: 'Không cần phải lo, chịu ảnh hưởng của không khí lạnh, hai ngày sau là sẽ có tuyết."
"Thật sao?" Tô Ngưng Nguyệt vui mừng nói.
Thiên Vũ Hàn bị nàng đột nhiên nói một câu làm cho ngơ ngác: “Cái gì có thật không?"
Tô Ngưng Nguyệt hai mắt cong cong, ôm lấy Thiên Vũ Hàn nhảy lên một cái: "Ta nói nhỏ cho chàng nghe nhé, hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi đó."
Thiên Vũ Hàn nghe tin cũng nở nụ cười: "Nàng nói cái gì thế? Thời tiết là cái nàng có thể thay đổi được sao?" Tô Ngưng Nguyệt vẻ mặt thần bí lắc đầu: "Đây là thiên cơ bất khả lộ."
Thiên Vũ Hàn bất lực, lại ôm người vào trong lòng, không để ý căn cứ câu nàng vừa nói nữa, chỉ là trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Đến hai ngày sau thực sự có tuyết rơi rồi, Thiên Vũ Hàn mới tin liền hôn nàng một cái, cho rằng Tô Ngưng Nguyệt thực sự là phúc bảo của hắn.
Tuyết cứ rơi mãi không ngừng, hướng ra ngoài cửa sổ liền nghe tiếng tuyết rơi xào xạc, phóng tâm mắt ra ngoài, chỉ thấy tuyết trải dài mênh mông vô tận.
Nhìn qua vô cùng đẹp, Tô Ngưng Ngưng Nguyệt nhìn vô cùng thích thú, Tố Trinh muốn sai cung nữ quét sạch tuyết trong sân viện cũng không cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận