Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 111: Về Nhà (1)

Chương 111: Về Nhà (1)Chương 111: Về Nhà (1)
"Không sao, Bắc Minh sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
Khi Bắc Minh nghe thấy lời Tô Ngưng Nguyệt nói bèn nói cho Tô Ngưng Nguyệt biết tất cả đều là trùng hợp mà thôi. Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời Bắc Minh nói cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì tâm tư hiện tại của nàng căn bản không nằm ở chuyện này.
"Bắc Minh ta có thể nhờ ngươi giúp một chuyện được không?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp nói thẳng vào vấn đề với Bắc Minh.
Khi Bắc Minh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, vội vàng gật đầu.
"Có chuyện gì thì xin Tô tiểu thư cứ nói, Bắc Minh có thể làm được chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp Tô cô nương." Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói xong thì cảm giác vô cùng ấm áp, nàng bèn kể lại chuyện mình muốn có được hạt giống lương thực cho Bắc Minh nghe.
Khi Bắc Minh nghe thấy lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì đờ cả người ra.
"Không biết vì sao Tô cô nương phải có được hạt giống lương thực..."
Bởi vì Bắc Minh biết lương thực đều là do triều đình cai quản, hắn ta cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt hẳn là biết lương thực không dễ lấy được cho nên mới tìm đến hắn ta.
"Tô cô nương cực kì thông minh, không hổ là người mà Vương gia nhà mình nhìn trúng!" Lúc này Bắc Minh thâm nghĩ.
Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Bắc Minh bèn cảm thấy Bắc Minh chắc là sẽ không quản chuyện này được. Bởi vì dù sao đó cũng là chuyện buôn lậu phạm pháp, nếu mà một khi bị bắt thì sẽ phải rơi đầu.
Nhưng không ngờ khi Tô Ngưng Nguyệt đang cảm thấy không còn hy vọng thì Bắc Minh lại gật đầu với Tô Ngưng Nguyệt.
"Tô cô nương chuyện này cứ yên tâm giao lại cho Bắc Minh, nhưng mà lương thực mà cô nương cần chỉ sợ phải mấy ngày nữa mới có thể đến được." Lúc này Bắc Minh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy lời mà Bắc Minh nói quả thật vui đến mức muốn nhảy cẵng cả lên. Nàng vội vàng nói với Bắc Minh không sao cả, chỉ cần lương thực đến được là tốt rồi.
Khi Bắc Minh nghe thấy lời Tô Ngưng nói thì gật đầu.
"Xin hãy yên tâm, lương thực nhất định sẽ giao đến tay cho cô nương." Bắc Minh nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Bắc Minh nói thì không ngừng nói lời cám ơn Bắc Minh. Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt bây giờ còn chưa nhìn thấy lương thực đâu nhưng nàng tin tưởng Bắc Minh sớm muộn cũng sẽ tự tay giao lương thực đến tay mình.
"Tô cô nương, Bắc Minh còn có một chút chuyện cần phải đi xử lý, Tô cô nương không có chuyện gì thì hãy mau về nhà đi." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói những lời này thì cảm thấy Bắc Minh hình như vẫn luôn đi theo mình, nhưng Tô Ngưng Nguyệt cũng không nghĩ gì nhiều.
"Có lẽ hai chúng ta thật sự chỉ tình cờ gặp nhau!"Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
Thế là sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn Bắc Minh rời đi nàng cũng quay trở về nhà.
Bởi vì nàng biết bây giờ không còn sớm nữa đã đến giờ ăn trưa rồi.
Nàng phải nhanh chóng trở về bởi vì nàng sợ rằng bây giờ Diêu Xuân đã sớm làm xong bữa trưa rồi.
Nàng không muốn Diêu Xuân quá vất vả. Mặc dù Diêu Xuân cũng không phải mẫu thân ruột của nàng, nhưng nàng luôn nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân nàng từ trên người Diêu Xuân. Mỗi lần nhìn thấy Diêu Xuân, nàng đều nghĩ đến mẫu thân mình, nàng không biết mẫu thân mình bây giờ đang sống như thế nào.
Lúc này chuyện mà Tô Ngưng Nguyệt không biết đó là ở trong thế giới hiện thực mẫu thân của nàng tạm thời còn chưa biết chuyện của nàng. Bởi vì thế giới mà Tô Ngưng Nguyệt xuyên không tới này không giống với thế giới thật sự của nàng.
Ở trong thế giới thật của Tô Ngưng Nguyệt trôi qua một giờ tương đương với một ngày ở trong thế giới này. Nhưng chuyện này Tô Ngưng Nguyệt lại không hề biết.
Nàng chỉ cảm thấy nếu như mình còn không trở về nhà thì mẫu thân nàng chắc chắn sẽ rất sốt ruột vì chuyện của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận