Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 226: Bắt Được Huyết Nhân Sâm

Chương 226: Bắt Được Huyết Nhân SâmChương 226: Bắt Được Huyết Nhân Sâm
Tô Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, chỉ thấy trước mặt nàng xuất hiện một đôi bao tay và hai cái túi.
"Đeo cái này vào, đem tụi nó bỏ cái túi là được, nhớ kỹ phải tách riêng ra bỏ vào!" Hệ thống nói.
Tô Ngưng Nguyệt liên đeo bao tay vào, cẩn thận đem hai huyết nhân sâm bỏ vào hai cái túi.
"Cám ơn ngươi." Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Không cần cám ơn ta, là lòng hiếu thảo của ngươi làm cảm động ông trời, nên mới cho ngươi gặp được huyết nhân sâm."
"Nhưng nếu không có cách mà ngươi dạy ta, ta căn bản không bắt được tụi nó." Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền trả lời.
"Nhưng chuyện tiếp theo ta không giúp được ngươi, ta cũng không biết cách phân biệt chúng nó." Hệ thống nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ có cách phân biệt chúng nó." Tô Ngưng Nguyệt trả lời.
Tô Ngưng Nguyệt liền đem hai huyết nhân sâm đó trở về phòng, Tô Ngưng Nguyệt không biết tại sao, vừa nãy hai huyết nhân sâm còn giấy giụa, kêu la, nhưng vừa bỏ vào túi liền trở nên ngoan ngoãn.
"Cũng may các ngươi không kêu la nữa, nếu để nương phát hiện liên hỏng bét." Tô Ngưng Nguyệt sờ hai cái túi nói.
Chính lúc này, một trong hai huyết nhân sâm cắn ngón tay Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt không ngờ hai huyết nhân sâm bị bắt rồi vẫn còn phản kháng!
"Thật ra ta không muốn tổn thương các ngươi, xin lỗi, ta cũng không còn cách nào khác, ta phải cứu nương ta, cực khổ các ngươi rồi."
Vào lúc này, Tô Thần đang ăn vụng trong bếp nghe tiếng động trong phòng Tô Ngưng Nguyệt.
"Là tỷ tỷ sao? Tỷ về rồi đúng không?" Tô Thần nghe thấy liền chạy đến phòng Tô Ngưng Nguyệt, cậu ấy không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Sau khi Tô Thần đi vào thấy Tô Ngưng Nguyệt đang ngôi liền chạy qua.
"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?" Tô Thần hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền ngây ra.
"Lần này ta đi lâu lắm sao?"
"Nương đâu?" Tô Ngưng Nguyệt không trả lời câu hỏi của Tô Thần mà hỏi lại cậu ấy.
"Nương nói người có việc phải ra ngoài." Tô Thần đáp.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liền ngây ra, nàng biết Diêu Xuân ra ngoài chắc chắn đi tìm nàng.
Nàng nghĩ vậy liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu vậy?" Tô Thần thấy dáng vẻ gấp gáp của tỷ tỷ cậu ấy liền hỏi.
Nhưng lúc này Tô Ngưng Nguyệt đã chạy ra khỏi phòng, chạy khắp nơi tìm Diêu Xuân.
"Nương rốt cuộc đi đâu rồi."
Còn Bắc Minh vẫn luôn đợi bên ngoài cửa thấy Tô Ngưng Nguyệt gấp gáp chạy ra, hắn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
"Bây giờ có nên đi xem sao Tô cô nương lại gấp gáp vậy không?" Bắc Minh vừa nghĩ liên bỏ đi suy nghĩ đó. "Vẫn xem tiếp xem sao, nếu bây giờ qua đó sẽ bị Tô cô nương nghỉ ngờ." Bắc Minh nghĩ.
Bắc Minh thấy Tô Ngưng Nguyệt chạy lên núi, hắn ta vội vàng chạy theo.
"Nguyệt Nguyệt, con đang ở đâu?" Diêu Xuân vừa đi vừa gọi tên Tô Ngưng Nguyệt.
"Đó là giọng của nương, vậy nương đúng là ở đây." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng của Diêu Xuân liền chạy về phía trước.
Nàng thấy Diêu Xuân đang đi từng bước chậm chậm lên núi.
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ.
"Nương, Nguyệt Nguyệt ở đây." Tô Ngưng Nguyệt lớn tiếng gọi Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe thấy giọng của Tô Ngưng Nguyệt liền quay lại, lúc này bà ấy đã thấy con gái bảo bối của mình, bà ấy kích động đi về phía Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt thấy Diêu Xuân liền vội vàng chạy đến.
Bởi vì Tô Ngưng Nguyệt sợ Diêu Xuân sẽ bị té vì sức khỏe yếu.
"Nguyệt Nguyệt con đi đâu vậy? Làm nương lo lắng như vậy." Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt liền hỏi.
"Nương, con xin lỗi, tại Nguyệt Nguyệt ham chơi, nên về hơi trễ." Tô Ngưng Nguyệt cúi đầu trả lời.
"Không sao, con không sao là được rồi, chúng ta về nhà đi!" Diêu Xuân thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy liền nói.
Tô Ngưng Nguyệt đỡ Diêu Xuân từ từ đi về nhà.
Đêm nay xem ra không bình yên rồi.
Thiên Vũ Hàn đang ở trong thư phòng xem sách, lúc này hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận