Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 733: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (1)

Chương 733: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (1)Chương 733: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (1)
Hắn ta không dám làm phật lòng, nơi này là kinh thành, một nhân vật bình thường cũng không phải là người hắn ta có thể chọc giận được.
Tên hầu nói một cách cung kính: "Xin đợi một lát, ta sẽ đi thông báo cho lão gia nhà ta."
Sau khi tên hầu rời đi, Thiên Vũ Hàn cười mà tựa như không cười nhìn Trương Nghiêm, nói: "Việc đưa ngân lượng cho người khác thành thục như vậy, xem ra đại tổng quản của chúng ta bình thường cũng đã làm không ít lần."
Trương Nghiêm ngơ ngác, nghĩ thế nào cũng không ra, bản thân chỉ đưa một lượng bạc cho một tên hầu, sao chủ tử nhà mình lại nói ra những lời như vậy, là do hắn ta làm không tốt sao? Bản thân đưa ngân lượng là vì ai, còn không phải là để người có thể đi vào Tô phủ sao?
Không lâu sau, tên hầu lại đi ra và thậm chí còn cung kính lễ phép hơn: "Vị công tử này, mời người đi theo ta, công tử của chúng ta đang đợi người đấy."
Thiên Vũ Hàn đưa mắt nhìn Trương Nghiêm, dường như đang nói, chúng ta quay về sẽ xử lý sau. Trương Nghiêm thực sự muốn gào lên là mình vô tội, bản thân thực sự là vì tốt cho chủ tử của mình, nhưng tại sao người lại không hiểu chứ? Khi trở về, đừng nói là sẽ trị tội hắn nha? Bản thân cực khổ chừng ấy năm, hắn ta vẫn không muốn chết đâu.
Tô Mộc vẫn đang còn lấy làm lạ, vì rất ít khi có người đến bái kiến mình, đặc biệt là một công tử cao quý, chuyện này, hắn ta nghĩ thế nào cũng không thông. Khi Thiên Vũ Hàn bước vào, Tô Mộc vẫn đang ở trong thư phòng dạy con gái và con trai viết chữ.
Tô Mộc thấy Thiên Vũ Hàn đến, cũng rất ngạc nhiên, đứng lên chuẩn bị bái, thì bị Thiên Vũ Hàn giữ lại, sau đó nói: "Hôm nay vốn là lỗi của ta, bất ngờ ghé thăm, hôm nay chúng ta không phải quân thần, chỉ đơn giản ngồi xuống và trò chuyện, được chứ?"
Tô Mộc không thể đoán được ý định của Thiên Vũ Hàn, mặc dù có thể hắn có thể trở thành muội phu của mình, nhưng nếu nói thật, cả thiên hạ này, có ai dám nhận chứ? Người khác không dám, bản thân Tô Mộc cũng không dám.
Thiên Vũ Hàn ngược lại lại không chú ý đến biểu cảm thay đổi liên tục của Tô Mộc, ngay từ khi hắn đến thì sự chú ý của hắn đã bị hấp dẫn bởi hai đứa trẻ. Theo lý mà nói, những đứa trẻ bình thường nếu như nhìn thấy có người đến thì dù thế nào cũng sẽ muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng hai đứa trẻ này thì không, ngay từ đầu chúng đã không hề hiếu kỳ nhìn châm chầm người lạ. Khi nãy đang tập viết, bây giờ vẫn đang tập viết.
Thiên Vũ Hàn nhìn hai đứa trẻ, trái tim yêu thương trong hắn bắt đầu tràn ra. Tô Mộc nhìn ánh mắt của Thiên Vũ Hàn, tưởng rằng hắn đang nhớ đến tiểu công chúa và đại hoàng tử của mình. Nhưng người đã đã không còn ở đây.
Cuối cùng cũng viết xong chữ của mình, Tô Bắc Bắc ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào về phía Tô Mộc, sau đó cầm tờ giấy trong tay mình lên và nói: 'Phụ thân, con viết xong rồi."
Thiên Vũ Hàn và Tô Mộc cùng nhìn vào chữ trong tay của Tô Bắc Bắc, khuôn mặt của Tô Mộc lộ ra vẻ tán thưởng, nói: 'Bắc Bắc thật tuyệt, viết được tốt thế này. Bắc Bắc có muốn ra ngoài chơi không?"
Thiên Vũ Hàn nhìn chữ của Tô Bắc Bắc, loại chữ này, dù thế nào cũng không thể coi là tốt, mắt của Tô ái khanh đã mù rồi chăng?
Tô Bắc Bắc lắc đầu, nói như một đứa trẻ: "Không muốn, con muốn đợi ca ca viết xong, rồi cùng nhau đi chơi."
Tô Mộc xoa nhẹ đầu của Tô Bắc Bắc, cười nói: "Bắc Bắc nhà chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện."
Sau đó để Tô Bắc Bắc ở một bên tự mình chơi. Tô Mộc nhìn chữ của Tô Bắc Bắc, sau đó mới nói: '"Bệ hạ có phải nghĩ rằng, việc ta khen ngợi nữ nhi mình như vậy là rất trái với lương tâm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận