Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 463: Bị Nghi Ngờ (1)

Chương 463: Bị Nghi Ngờ (1)Chương 463: Bị Nghi Ngờ (1)
Nàng cũng sợ lát nữa nương sẽ thấy nghi ngờ gì đó, nhưng nàng thực sự không thể che giấu được. Tô Ngưng Nguyệt còn muốn đi vào không gian nhìn thử xem có cách nào để nàng có thể nhìn thấy Thiên Vũ Hàn thông qua một vài thứ được hay không.
"Ngưng Nguyệt à, con đã ngủ chưa? Nếu như con chưa ngủ thì nương muốn vào tán gẫu nói chuyện với con mấy câu." Sau khi cơm nước xong, Diêu Xuân đi tới trước cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt. Đầu tiên, bà ấy nghe ngóng một lúc, sau khi không nghe thấy tiếng động gì bèn gõ cửa phòng Tô Ngưng Nguyệt.
"Chưa ạ, nương, người chờ một chút, con ra mở cửa cho người." Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy khá sợ hãi và lo lắng, nhưng hết cách rồi, nàng vẫn phải mở cửa cho Diêu Xuân thôi, nếu không Diêu Xuân chắc chắn sẽ càng lo lắng cho nàng hơn.
Diêu Xuân vào phòng rồi ngồi ngồi xuống mép giường Tô Ngưng Nguyệt, chậm rãi nói: 'Ngưng Nguyệt à, con nói cho nương nghe đi, nói chỉ tiết xem, đến cùng thì hai ngày nay con bị sao vậy? Lúc đầu thì nương thấy con ngồi trên giường không nhúc nhích, gọi con cũng không thấy con để ý; sau đó con còn dành thời gian một ngày trời chỉ để đào rau dại, nhưng loại rau nào cũng như đã được rửa sạch rồi, thêm cả vấn đề tiền bạc nữa. Ngưng Nguyệt à, con không giấu giếm mọi người chuyện gì đâu đúng không? Nếu như con có chuyện gì thì con cứ nói cho mọi người biết, nếu như con không giải quyết được thì chúng ta có thể cùng nhau giúp con giải quyết."
"Nương, con thật sự không sao đâu mà, thật đó, còn vài chuyện kia thì không phải con đã nói rõ hết với người rồi à, con thật sự không lừa người đâu. Tin con đi mà, con ổn, nương, người là tốt nhất." Đúng là Tô Ngưng Nguyệt không biết nên giải thích như thế nào, đầu óc nàng như bị chập mạch, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể làm nũng với Diêu Xuân. Mong là Diêu Xuân có thể tin tưởng nàng.
"Được rồi, ta biết rồi, nhưng nếu về sau con có chuyện gì thì con nhất định phải nói với người nhà đấy; nếu con không nói thì mọi người sẽ cảm thấy rất lo lắng cho con." Mặc dù Diêu Xuân không quá tin lời nói của Tô Ngưng Nguyệt, nhưng bà ấy cũng biết bây giờ không thể nào hỏi được gì từ Tô Ngưng Nguyệt. Thế nên sau này bà ấy chỉ có thể tự mình từ từ tìm ra nó.
"Vâng, nương, con biết rồi, người đi nghỉ ngơi sớm chút đi. Con cũng mệt rồi." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói xong bèn ngáp một cái thật to.
Diêu Xuân nhìn thấy khuê nữ của mình mệt mỏi thật, cộng thêm việc không nói được gì thêm nữa nên cũng chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, việc Diêu Xuân rời khỏi đây không đồng nghĩa với việc bà ấy không còn nghi ngờ khuê nữ nhà mình nữa. Bà ấy chỉ đang suy nghĩ ngày mai bà ấy sẽ làm chuyện gì để kiểm tra Tô Ngưng Nguyệt, từ đó nhìn thử xem nàng có thể để lộ ra chút dấu vết nào đó hay không.
"Trời đất ơi, nguy hiểm quá, suýt nữa thì bị lộ rồi. Ngày mai mình nhất định phải cẩn thận lời nói khi nói chuyện với nương mới được." Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết Điềm Điềm và Mật Mật đã từ hệ thống canh tác trở về giường của nàng ngủ một giấc ngon lành.
"Ngưng Nguyệt à, dậy đi con, dậy ăn cơm." Diêu Xuân vừa dậy đã gọi Tô Ngưng Nguyệt ra ăn.
"Vâng ạ, nương, con biết rồi, con dậy ngay đây." Tô Ngưng Nguyệt nói xong bèn ra khỏi phòng.
"Dạ, con đến rồi này, nương, để con giúp người." Tô Ngưng Nguyệt giúp Diêu Xuân làm việc nhà với vẻ vô cùng tự nhiên, chẳng hề nhìn ra chút sợ hãi nào sau khi bị nghi ngờ.
Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy thì cảm thấy khá ngạc nhiên, đêm qua Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy bà ấy còn tỏ ra hơi kinh hoảng, ánh mắt cũng có sự né tránh. Nhưng biểu hiện của Tô Ngưng Nguyệt lúc này lại có vẻ rất tự nhiên. "Nương, gia gia đâu rồi ạ? Sao gia gia vẫn chưa ra ăn cơm?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi, nghĩ một chút rồi nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận