Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 820: Lo Lắng Tiền Bạc (1)

Chương 820: Lo Lắng Tiền Bạc (1)Chương 820: Lo Lắng Tiền Bạc (1)
Nàng sờ bụng mình một cái, nói: "Xem ra sau này ta sẽ phải cùng bệ ăn một ngày ba bữa rồi, cho nên bệ hạ phải che chở cho ta một chút đó."
Nói ra những lời này, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt lại cảm thấy khá buồn bực, thân là Hoàng hậu của một quốc gia mà lại phải ra ngoài ăn chùa, thật sự là rất quá đáng.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng là một cái suy nghĩ thoáng qua, nghĩ đến việc người mà mình dựa vào là Thiên Vũ Hàn thì nàng cũng không có tức giận như vậy.
Thiên Vũ Hàn tốt bụng nói: "Được, được, được."
Chuyện ấm no hệ trọng đã được giải quyết, Tô Ngưng Nguyệt tranh thủ thời gian suy nghĩ về lần gây quỹ trước đó, nàng liền nhớ tới những gì Thiên Vũ Hàn nói, tò mò nói: "Trong Quốc khố không có nhiều bạc sao?"
Thiên Vũ Hàn lắc đầu: 'Không phải là không nhiều, nhưng mà là vẫn chưa đủ. Việc bổ sung vào kho bạc đều phụ thuộc vào việc cống nạp của các quốc gia nhỏ lân cận hàng năm, cũng không có nhiều. Nếu có thiên tai xuất hiện, đường xá xa xôi, tin tức được truyền tới đây thì cũng đã tốn không ít thời gian, tình hình cũng không thể kiểm soát được như lúc ban đầu. Như vậy thật sự rất khó để giải quyết."
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, dù sao hoàng đế ở xa, cho dù gần hơn cũng phải mất hai ba ngày, đừng nói đến tận bên kia xa xôi. Vào thời điểm bọn hắn biết, nói không chừng nơi đó có thể đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.
Không giống như thời hiện đại, gọi điện thoại là có thể truyền được tin tức, thuận tiện để đi bất cứ đâu miễn là có Internet.
Tô Ngưng Nguyệt ngây thơ nghĩ rằng nếu có mạng không dây ở thời cổ đại thì sẽ tốt biết bao, nàng nghĩ như vậy, còn nhân tiện hỏi Điềm Điềm Mật Mật. Mặt của Điềm Điềm Mật Mật đầy vẻ khinh thường.
Tô Ngưng Nguyệt u sầu, thở dài than thở người xưa không hiểu nỗi đau của người hiện đại. Từng uống rượu, chơi trò chơi bắn địch, nhưng bây giờ nó đã trở thành một bức tranh thưởng thức về tình và hoa, không phải khác nhau một trời một vực để hình dung sao?
Thật ra thì nói tới nói lui vẫn là một chữ - nghèo, nếu ngân khố của họ có tiền, ngay cả khi nước xa không thể cứu được ngọn lửa gần, ít nhất là họ có đủ sức lực. Nói khó nghe, nếu có thêm bất kỳ thảm họa tự nhiên nào nữa, chẳng lẽ còn để nàng đi tìm người quyên góp hay sao?
Ăn chay một thời gian thật sự rất đáng sợ, nếu bảo cả đời nàng đều phải ăn chay thì thà giết quách nàng đi còn hơn.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy mình phân tích không có sai, hết thảy cũng là vì tiền.
Nhưng mà tiền cũng không dễ kiếm như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt phiền não, bị Thiên Vũ Hàn phát hiện, hắn dùng các ngón tay trêu chọc nàng: "Nghĩ gì vậy?”
"Tiền."
Thiên Vũ Hàn nhíu mày: "Tiền?"
Tô Ngưng Nguyệt lấy lại được tinh thần, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là bạc, đột nhiên chúng ta cảm thấy mình thật nghèo, lỡ như một ngày không có khả năng mời cung nữ hầu hạ chúng ta, không ăn nổi thịt thì thế nào?”
Thiên Vũ Hàn bị lời nói này của nàng làm cho cười lên, chỉ vào đầu nàng: "Cái đầu hạt dưa nhỏ này cả ngày nghĩ cái gì thế? Cái gì mà không có khả năng mời cung nữ, cung nữ đều là nô tài, tại sao khi gặp mặt lại phải mời bọn họ? Đối với thịt, nàng có thể yên tâm rằng nếu không thể ăn thì nàng cũng sẽ có canh thịt để uống."
Cái này không an ủi chút nào, phải không? Tô Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, không muốn nói chuyện, nàng tiếp tục đắm chìm trong ý tưởng kiếm tiền.
Trước đây, khi nàng mới xuyên không vào, chính là vào một nhà giàu sang nên nàng không có bất kỳ kế hoạch kiếm tiền nào, nhưng bây giờ ngược lại bây giờ nàng trở thành Hoàng hậu thì lại có suy nghĩ này, điều này cũng thật khôi hài đó mà.
Nàng nằm trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng quả thật nàng đã có thể bắt được đường kẻ nào đó, nhưng trước khi nàng có thể tìm ra rõ suy nghĩ của mình thì nàng đã ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận