Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 891: Mao Mao Ra Ngoài (1)

Chương 891: Mao Mao Ra Ngoài (1)Chương 891: Mao Mao Ra Ngoài (1)
Tô Ngưng Nguyệt bước nhanh đến bên dòng suối, suối cũng quá lớn chỉ có dòng nước chảy chậm chậm. Nước ở đây trong suốt thấy đáy chỉ đáng tiếc là không có vật sống mà chỉ có bèo nước trôi lang thang.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nếu có thêm một ít cá thì tốt rồi, khe suối nhỏ này tuy hơi lạnh, nhưng ngoài nước ra nó chẳng có gì cả.
Nghĩ vậy tự nhiên Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo, xung quanh toàn là cây cỏ, không có bất kỳ sinh vật sống nào, chỉ có Mao Mao là động vật duy nhất ở đây, nhưng nó chưa từng đi ra ngoài, tất nhiên chẳng có gì ngạc nhiên nếu Mao Mao muốn ra ngoài cả.
Haiz! Tô Ngưng Nguyệt thở dài, bây giờ nàng mới ý thức được Mao Mao cô đơn biết bao, cả ngày nó cứ ở trong không gian này, cho dù ở đây non xanh nước biếc, không khí trong lành, nhưng không có ai làm bạn, đến tận lúc này nó vẫn luôn cô độc, xem ra nàng làm tỷ tỷ chưa thực sự tròn trách nhiệm.
Đột nhiên có tiếng động lạ trong nước, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tô Ngưng Nguyệt, nàng quay đầu lại nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Cúi đầu xuống nhìn, Tô Ngưng Nguyệt thật vui khi nhìn thấy dưới đáy nước trong veo, có một con cá nhỏ chậm rãi bơi lội, trông nó thật thoải mái, Tô Ngưng Nguyệt giơ tay ra tóm lấy con cá nhỏ, nàng sợ mình gặp ảo giác, có khi do nàng suy nghĩ quá nhiều, nên nó mới xuất hiện.
Ai ngờ tay Tô Ngưng Nguyệt vừa mới đụng vào nước, còn chưa vớt tới bên con cá, con cá nhỏ đã nhanh thoăn thoắt lặn mất, thấy vậy Tô Ngưng Nguyệt vui lắm.
Không gì làm nàng vui vẻ hơn việc trong không gian của nàng có thể chứa vật sống, ngay cả nỗi buồn do không mở thành công tầng thứ ba cũng tan biến.
Thế là Mao Mao sẽ có thêm bạn rồi, nàng có thể tìm rất nhiều chú chó cho nó, tạm thời gọi Mao Mao là chó loại một, Mao Mao nói sao nó có thể là động vật cấp thấp như vậy được. Nhưng khi nàng hỏi nó rốt cuộc nó là chủng loại gì, thì nó lại không trả lời được. Vậy nên Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nó chính là một con chó, chắc là do nó không muốn thừa nhận mà thôi.
Nghĩ như vậy, một ý tưởng lóe lên trong đầu Tô Ngưng Nguyệt, hiện tại bên trong không gian có vật sống khác ngoài Mao Mao, nghĩa là nàng có thế đưa vật sống bên ngoài vào hay chính xác hơn, nàng có thể đưa Mao Mao ra ngoài. Nghĩ vậy Tô Ngưng Nguyệt xúc động lắm, vậy là Mao Mao có thể bầu bạn với nàng mọi lúc.
Từ trước đến giờ Mao Mao không có biện pháp để rời khỏi không gian, nên chỉ có thể sống ở nơi này, chẳng được đi đâu khác, nó rất buồn tẻ và nhàm chán. Chỉ mỗi khi Tô Ngưng Nguyệt đến nó mới trở nên vui vẻ, những lúc khác chỉ có một mình, nó làm gì cũng không vui vẻ, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, cuộc sống như vậy đâu có ý nghĩa gì.
Tô Ngưng Nguyệt không quan tâm Mao Mao đang say giấc, trực tiếp lao vào gọi Mao Mao tỉnh dậy .
Mao Mao bị gọi dậy thì tức giận lắm, nó cáu bản, nhìn xem là ai dám quấy rầy nó nghỉ ngơi, xem xem là ai không có mắt gọi nó thức giấc, không cắn một cái thì nó không phải là Mao Mao.
Nhưng mở mắt ra thấy Tô Ngưng Nguyệt, mọi bực tức của nó đều tan biến, nó quên luôn những gì mình vừa nghĩ. Mao Mao ngoan ngoãn cọ vào Tô Ngưng Nguyệt. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không có thời gian nói rõ nguyên nhân, nàng chỉ ôm lấy Mao Mao, nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng.
Tô Ngưng Nguyệt vẫn hơi khẩn trương trong lòng, nàng mới chỉ nghĩ thôi, chưa thực hành bao giờ, chỉ sợ không giống những gì nàng nghĩ.
Tô Ngưng Nguyệt hít sâu một hơi, tập trung.
Chờ khi ý thức trở lại giường, Tô Ngưng Nguyệt mở mắt ra lập tức cúi đầu nhìn tay mình, xem xem Mao Mao có ở trong lòng mình hay không? Lúc thật sự nhìn thấy đôi mắt dễ thương của Mao Mao đang nhìn nàng, Tô Ngưng Nguyệt mừng như điên, nàng thật sự có thể đưa sinh vật sống ra vào không gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận