Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 327: Giải Cứu (1)

Chương 327: Giải Cứu (1)Chương 327: Giải Cứu (1)
Ban đầu Thiên Vũ Hàn nghĩ rằng sẽ có bản nhạc thứ hai, nhưng hắn không ngờ rằng sau khi nữ tử chơi xong bản nhạc đó thì lại không làm gì tiếp nữa.
"Tại sao ngươi không đàn tiếp?" Thiên Vũ Hàn nói với nữ tử bên trong bức màn.
"Tiểu cô nương đã đàn một khúc cho ngài nghe rồi, đã đến lúc ngài nên rời đi, mời ngài vê." Nữ tử đeo mặt nạ nói với Thiên Vũ Hán.
Hắn nghe vậy liền mỉm cười.
"Hóa ra vàng của ta dùng để đổi lấy một bản nhạc." Thiên Vũ Hàn mỉm cười nói với nàng ta.
Nghe hắn nói như vậy, nữ tử ấy không dám ngẩng đầu lên.
"Nếu bây giờ ta rời khỏi căn phòng này thì e rằng người đó sẽ nghi ngờ." Lúc này Thiên Vũ Hàn nghĩ thầm trong lòng.
"Hôm nay ta hơi mệt, không biết cô nương đây có thể để ta nghỉ ngơi ở đây một lát được không?" Thiên Vũ Hàn nói.
Nghe Thiên Vũ Hàn nói vậy, nữ tử đeo mặt nạ ngước mắt nhìn hắn.
Qua tấm màn, nàng ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng không rõ ràng của Thiên Vũ Hàn nhưng vẫn có thể cảm nhận được hào quang của hắn từ trong người tản ra phía bên ngoài.
"Nếu ngươi mệt thì có thể nghỉ ngơi ở đây một lát." Người đó nói với Thiên Vũ Hàn.
"Cảm tạ cô nương." Hắn lịch sự nói với nàng ta.
Thiên Vũ Hàn lấy tay sau gáy rồi nhắm mắt lại, tạm thời buông lỏng cảnh giác.
Lúc này, tiếng đàn dễ chịu lại lọt vào tai hắn mỉm cười khi nghe thấy nó.
“Ta không nghĩ cô nương này lại kỳ lạ như vậy.' Người phụ nữ đeo mặt nạ không bao giờ nghĩ rằng người ngồi đối diện mình lại là vương gia.
Lúc này Tiểu Lục ở trong vương phủ đang rất lo lắng.
"Sao vương gia còn chưa trở về?" Tiểu Lục đang đứng ngồi không yên ở trong phòng, sau đó hắn ta nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi hắn ta đi ra thì nhìn thấy quản gia đang đứng canh ở bên ngoài phòng.
"Quản gia, người đang làm gì thế?", Tiểu Lục nói với quản gia lúc này.
Quản gia bật cười khi nghe những gì hắn ta nói.
Quản gia lắc đầu.
"Không có gì, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đó thôi." Quản gia nói với hắn ta.
Sau khi Tiểu Lục nghe được những gì quản gia nói, hắn ta liền nhìn quản gia.
"Người nghĩ ta sẽ tin sao?”
"Ngươi tin thì sao? Mà không tin thì sao? Được rồi, đừng lo lắng quá lo lắng cho vương gia, vương gia đã phái người trả lời rồi, cứ yên tâm ngài sẽ xử lý chuyện này." Quản gia nói với Tiểu Lục.
Hắn thở một hơi thật dài khi nghe những gì quản gia nói.
"Hầy, ta lại gây rắc rối cho vương gia rồi." Tiểu Lục tự trách bản thân mình.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn ta, quản gia nhẹ nhàng võ vai hắn ta.
"Việc này không phải lỗi của cậu." Quản gia nói với Tiểu Lục. Hắn ta nghe ông nói xong, liền quay qua nhìn sang bên cạnh.
"Người có biết chuyện gì đang xảy ra không?", Tiểu Lục nói với quản gia, sau đó hắn ta gật đầu khi nghe những gì ông nói.
Tiểu Lục thấy như vậy, hắn ta liền nhìn về phía ông.
"Vương gia nói với người chuyện này à?" Quản gia lắc đầu khi nghe hắn ta hỏi.
"Không phải, tin tức này đã lan truyền rồi." Tiểu Lục bắt đầu nhức đầu khi nghe thấy những gì quản gia nói.
"Xui quá, chẳng lẽ tin tức lúc vương gia bảo vệ ta trong sân cũng đã truyền đi khắp nơi rồi sao?" Tiểu Lục có chút lo lắng nhìn quản gia nói.
Khi ông nghe thấy những gì Tiểu Lục nói thì ông đã đáp với hắn ta.
"Không phải đâu vương gia chỉ giải quyết nó một cách khách quan thôi và ngài ấy không giúp đỡ bất cứ ai cả." Tiểu Lục nghe thấy những gì quản gia nói, hắn ta vội vàng nhìn ông ở bên cạnh.
"Vương gia có nói khi nào sẽ trở về không? Tiểu Lục nói với ông.
"Vương gia không nói. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, không được vào cung bởi vì lúc này đang có rất nhiều người chờ xem ngươi thất thế. Vương gia đã dặn dò ta rằng nên giữ ngươi ở trong phủ, không được để ngươi đi đâu cả." Quản gia nói với hắn 1a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận