Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 592: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (1)

Chương 592: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (1)Chương 592: Thanh Phong Lâu Khai Trương. (1)
Lắc đầu cười, cũng không biết là đang cười chính mình hay là cười Tô Ngưng Nguyệt, sau đó thì đi về phía hậu viện để nghỉ ngơi thêm một lát. Về đến hậu viện, vừa định nằm xuống thì nghĩ tới lúc Tô Ngưng Nguyệt rời đi có bảo ông ta đi tìm hiểu một chút về sản phẩm của Tô Ngưng Nguyệt, vốn không định quan tâm nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng là người mà công tử nhà mình dặn dò là phải chăm sóc, vẫn nên đi tìm hiểu một chút vậy.
"Lưu Thuận, tới chỗ ta."
Lục chưởng quỹ gọi với ra bên ngoài."Chưởng quỹ, ta đây, người có việc gì căn dặn.”
"Có biết hoa quả sấy khô, hạt khô của Tô gia là gì không."
Lục chưởng quỹ hỏi."Tiểu nhân cũng không rõ."
"Vậy thì ngươi đi nghe ngóng xem tình hình thế nào, rồi vê nói cho ta biết."
"Vâng thưa chưởng quỹ."
Nói xong Lưu Thuận định chạy ra ngoài thì Lục chưởng quỹ nói: 'Đợi đã."
Đột nhiên Lục chưởng quỹ gọi Lưu Thuận lại: 'Còn có một cái gọi là gì ấy nhỉ, để ta nghĩ xem, đúng rồi bánh quy. Nghe ngóng cả cái này nữa. Lúc về nếu nhì ta đi nghỉ rồi thì đợi ta tỉnh dậy rồi nói, đi đi."
Nói xong Lục chưởng quỹ liền đi nghỉ.'Nhớ rồi, chưởng quỹ."
Tô Ngưng Nguyệt vê đến trạch viện Tô gia, hỏi một nhà hoàn được biết là mọi người chưa ai về. Bỗng cảm thấy hơi đói bụng và mệt lử, thế nên nàng bảo nha hoàn đi chuẩn bị chút đồ ăn và mang vào phòng mình, còn bản thân thì định đi nghỉ ngơi một lát, dù sao thì mình vẫn chỉ là một cô bé mới 10 tuổi.
Bên này thì Lưu Thuận được chưởng quỹ phái ra ngoài nghe ngóng tin tức, Lưu Thuận tìm rất lâu nhưng không tìm thấy, chớp mắt đã tới giờ ăn trưa, hắn ta nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng được gì thế nên mới tìm một quán ăn nhỏ để ăn chút gì đó, có câu gì nhỉ mài dao nhưng không làm lỡ việc đốn củi.
Nhìn thấy một quán ăn vừa ý đang định bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, con người ai cũng ham vui, Lưu Thuận không thèm ăn cơm mà đi theo dòng người hướng về phía phát ra tiếng pháo nổ. Ở giữa là một tửu lâu lớn 5 tầng, tấm vải đỏ che trên bảng hiệu trước cửa vẫn chưa được mở ra, một người đàn ông trông rất tháo vát đứng trước cửa nói lớn: "Các vị, các vị, kẻ hèn này là chưởng quỹ của Thanh Phong lâu, mọi người gọi tôi là Vinh chưởng quỹ là được, hôm nay là ngày khai trương cửa tiệm của chúng ta. Nhưng ai dùng bữa trong cửa hàng của chúng ta đều được giảm giá, thưởng thức thử niềm vui tại Thanh Phong..." Sau khi nói xong, theo sau là tiếng pháo nổ, Vinh chưởng quỹ gỡ tấm lụa đỏ trên biển hiệu xuống, để lộ ra ba chữ Thanh Phong lâu.
Lưu Thuận thâm nghĩ ăn ở đây cũng là ăn, thế nên cũng định bước vào, đúng lúc này Lưu Thuận cảm thấy có người đâm sầm vào hắn ta, hai người cùng ngã lăn ra đất. Lưu Thuận tức giận bò dậy, đang định lớn tiếng quát mắng cho người kia một trận thì chỉ thấy một người ăn mặc như kẻ tôi tớ, sau khi bò dậy thì liên tục chắp tay, miệng nói: "Vị bằng hữu này, xin lỗi nhé, lão gia nha ta muốn ăn bánh quy, tới muộn thì hết mất. Xin hãy lượng thứ, xin hãy lượng thứ."
Nói rồi quay người định bỏ đi. Lưu Thuận vừa nghe thấy bánh quy liền nhớ ra đây không phải là một trong số những thứ mà chưởng quỹ bảo mình đi tìm sao? Hắn ta vội gọi người kia lại, hỏi: "Cái bằng hữu vừa nói là bánh quy sao, có thể dẫn ta đi cùng được không?" "Được, những mà ngươi phải nhanh lên."
"Không thành vấn đề."
Nói rồi Lưu Thuận liền tăng tốc hướng về phía cửa tiệm nhỏ của Tô gia dưới sự dẫn dắt của người kia.
Lưu Thuận muốn hỏi một chút bánh quy này rốt cuộc là gì nhưng mãi không có lúc nào dừng lại. Không lâu sau hai người tới con đường có cửa hàng nhỏ của Tô gia ở Thành Nam, người ăn mặc giống đầy tớ kia mắt thấy đã lên đến phố rồi liền nói với Lưu Thuận: "Ngươi men theo con đường này là có thể nhìn thấy, ta tới đó trước đây."
Nói rồi liền chạy đi. Không lâu sau Lưu Thuận cũng tới được của tiệm của Tô gia, người vừa rồi cẩn thận xách một túi gì đó ra về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận