Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 716: Thăm Hỏi. (2)

Chương 716: Thăm Hỏi. (2)Chương 716: Thăm Hỏi. (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thẳng vào phụ nhân kia, sau đó cầm lấy ô của thị nữ rồi che ở trên đỉnh đầu của mình. Bởi vì trời rất lạnh, cho nên đôi tay lộ ra ngoài của đối phương đã đỏ ửng, thậm chí trên tay còn sưng lên từng mảnh, làm gì còn chỗ nào là bàn tay của một phụ nhân sống trong nhung lụa nữa?
Phụ nhân kia cũng nhìn thấy một cái bóng đang bao phủ lấy mình, đồng thời không còn cảm thấy tuyết rơi ở trên người mình nữa, cho nên nàng ngẩng đầu nhìn lại và thấy một nữ hài tử xinh đẹp đang đứng ở trước mặt mình, trong ánh mắt của đối phương tựa hồ còn có nước mắt.
Phụ nhân này cẩn thận nhìn một lượt, sau đó dừng việc đang làm lại, kinh ngạc đứng dậy rồi nói:
"Là Ngưng Nguyệt sao? Sao con lại đến đây? Có lạnh không, mau cùng bá mẫu về nhà đi."
Sau đó Tạ phu nhân nói với nhóm phụ nhân đang cùng làm việc với mình một câu: "Ta về trước, trong nhà có khách tới."
Mọi người thấy Tô Ngưng Nguyệt ăn mặc đẹp đẽ như vậy, còn có thể tùy tiện tiến vào thảo nguyên này như thế, là bọn họ đã nghĩ tới nàng chắc hẳn không phải là người bình thường, xem ra những ngày tốt đẹp của nhà họ Tạ tới rồi.
Tô Ngưng Nguyệt vừa cười vừa nói một câu: "Tạ bá mẫu."
Sau đó nàng lại đưa ô cho nha hoàn rồi cởi bỏ áo choàng khoác của mình ra và phủ lên người của Tạ phu nhân, cuối cùng là đưa lò sưởi ở trong tay của mình cho bà ấy.
Tạ phu nhân lập tức cảm thấy được một trận ấm áp truyền đến, sau đó lại nhìn áo choàng trên người và bếp lò ở trong tay là đã nghĩ đến việc trả lại cho Tô Ngưng Nguyệt: "Ngưng Nguyệt, bá mẫu đã quen với thời tiết ở nơi này, cho nên bá mẫu không lạnh, nghe lời, mau lấy quần áo về đi."
Lời nói này đã làm nước mắt của Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên rơi xuống: "Bá mẫu, người còn nói không lạnh, người xem tay tay của người thành bộ dạng gì rồi? Không phải A Hồi tỷ tỷ đã đưa tiên cho mọi người rồi sao? Tại sao người còn phải làm ra loại chuyện này."
Tô Ngưng Nguyệt sẽ không bao giờ nghi ngờ tới việc số bạc này không được gửi tới tay của bọn họ, bởi vì chính Tạ Hồi đã tự mình tìm tới Lý Duyệt Dĩnh, mỗi lần đưa bạc đều là do nhóm hộ tống của Lý Duyệt Dĩnh đưa tới.
Tạ phu nhân thở dài một hơi: "Ai, cuộc sống ở nơi này rất khó khăn, cho dù có bạc cũng không đủ. Mặc dù ta đã nhận được số bạc mà A Hồi gửi cho chúng ta, nhưng số bạc nhỏ đó chỉ đủ cho người nhà uống thuốc khi ốm đau mà thôi, còn muốn duy trì cuộc sống hàng ngày thì không thể."
Tạ đại phu nhân vừa nói vừa mang theo nàng tới nơi mà bọn họ ở. Nơi này rất nhỏ, chỉ lớn bằng diện tích sân của Tô Ngưng Nguyệt ở Tô gia, Tạ phu nhân cười ngượng ngùng: "Ngưng Nguyệt, con cũng đừng ghét bỏ, mặc dù con đã đến rồi, nhưng bá mẫu lại không có cái gì tốt để chiêu đại cho con."
Sau đó bà ấy lại mở cửa sân ra, cùng lúc đó cũng có người từ từ cửa ở phía bên kia đi ra, ngay khi nhìn thấy Tạ phu nhân là đã lộ ra vẻ mặt kỳ quái mà hỏi một câu: "Nương, sao hôm nay nương về sớm thế?"
Tạ phu nhân nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt nói: "Đây là tức phụ (con dâu) của ta, nàng ấy đang mang thai, cho nên để nàng ấy ở trong nhà làm chút việc nhà, ta không dám cho nàng ấy ra ngoài."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn cái bụng nhô lên của đối phương, sau đó chỉ nghe Tạ phu nhân nói với đối phương: "A Hân, con mau đi đun một nồi nước nóng cho khách nhân uống."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thật sự không thể tiếp nhận nổi sự chênh lệch này, bởi vì nàng còn nhớ rõ, trước đó sau khi nàng tiến vào phủ Thừa tướng, chính mình còn cảm thán phủ Thừa tướng thật sự rất lớn, lúc đó nàng còn cảm thấy rất hâm mộ, nhưng chỉ trong nháy mắt, người của nhà họ Tạ đã bị đẩy đến một nơi nhỏ bé như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận