Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 556: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (1)

Chương 556: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (1)Chương 556: Không Có Sức Lực Phản Kháng. (1)
Sau giờ học, Tô Liệt sau khi về nhà liền nói với mẫu thân Văn thị của mình, khóc lóc kể lể một hồi, Văn thị nghe thấy con trai mình bị trêu chọc, liên bắt đầu lớn tiếng chửi bới: 'Nhà con thứ đây là muốn bắt nạt người khác có phải không."
Nói rồi liền dẫn Tô Liệt tới nhà của Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này trời đã gần tối, mọi người đều chuẩn bị làm xong công việc của mình và trở về nhà, vì thế Văn thị dẫn theo Tô Liệt la lối om sòm khắp dọc đường, lúc tới nhà Tô Ngưng Nguyệt đã có không ít người đi theo phía sau, đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Văn thị, Văn thị không quan tâm đến ánh mắt và những lời nói xấu của những người khác.
Tô Ngưng Nguyệt vừa mới vào trong đại sảnh chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cùng với tiếng quát tháo của Văn thị: "Diêu Thị tiểu tiện nhân nhà ngươi mau ra đây cho ta."
Tô Ngưng Nguyệt mở cổng lớn ra, lạnh lùng nhìn Văn thị nói: "Có chuyện gì?"
Văn thị nói: "Mau gọi con tiện nhân mẹ của ngươi ra đây, thật không biết là bà ta dạy dỗ con cái kiểu gì mà hết lần này đến lần khác bắt nạt bảo bối nhà ta, hôm nay không nói rõ ràng thì ta nói cho các người biết, ta..."
"Bà làm sao?”
Văn thị còn chưa nói dứt câu đã bị Tô Ngưng Nguyệt chặn họng, Văn thị được thể ngồi bệt xuống đất nói: "Đúng là người có mệnh khổ, trước đây các người nghèo rớt mồng tơi là ai chăm lo cho các người, bây giờ thì hay rồi, có tiền rồi không giúp đỡ đại bá mẫu một chút thì cũng chẳng nói làm gì, bây giờ lại còn dung túng cho Tô Thần bắt nạt con trai ta hết lần này đến lần khác, số mệnh của ta sao mà lại khổ như thế này chứ."
Lời nói của Văn thị khiến Tô Ngưng Nguyệt nghe xong mà gân xanh nổi hết lên, cãi nhau âm ï mấy lân mà còn không đủ, Tô Ngưng Nguyệt liếc nhìn những thôn dân đứng xung quanh, phát hiện ra những thôn dân vây quanh đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Văn thị, lúc này trong lòng Tô Ngưng Nguyệt mới được an ủi phần nào, xem ra những người dân vẫn chưa tới mức là vô ơn.
Từ trước đến giờ sự áp đặt đạo đức của Văn thị luôn khiến Tô Ngưng Nguyệt thật sự khó chịu, lần này Tô Ngưng Nguyệt thật sự khiến nàng vô cùng bực bội, Tô Ngưng Nguyệt quay ngày lấy ra một cái gậy ở đằng sau cửa và nói với Văn thị: "Bà tới đây làm loạn bao nhiêu lần rồi, nể tình bà là đại bá mẫu của ta, nên bao nhiêu lần đều không vạch mặt bà, ta cảnh cáo bà, Tô Thần nhà chúng tôi đánh Tô Liệt nhà các người thì cũng là tại Tô Liệt nhà bà sai, Tô Thân nhà chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người như vậy, nếu bà còn tới đây vu vạ nữa thì đừng trách ta không khách khí."
Nói rồi, Tô Ngưng Nguyệt giơ gậy lên chĩa vào Văn thị, Văn thị nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt cầm gậy có chút sợ hãi, bà ta đổi chỗ, ngồi trên mặt đất gào khóc thảm thiết, tiếng gào khóc của Văn thị lớn đến mức cả nửa thôn nghe thấy, Văn thị gào khóc nói: "Mọi người nghe đấy, ăn nói kiểu gì không biết, cầm gậy muốn đánh đại bá mẫu ta nữa kìa, đánh người mà lại có lời lẽ hùng hồn như thế à."
Mặc dù mọi người cũng cảm thấy Văn thị rất đáng ghét, nhưng hành vi của Tô Ngưng Nguyệt như vậy thì cũng không thể chấp nhận được, Tô Ngưng Nguyệt cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác, giơ tay lên đánh một gậy về phía Tô Thị, Văn thị bị một gậy này đánh lập tức nhảy cẵng lên, Tô Liệt vốn đang cúi đầu đứng một bên không lên tiếng, đột nhiên gầm lên với Tô Ngưng Nguyệt: "Ngươi dựa vào đâu mà đánh nương của tai"
Tô Liệt giơ tay lên định đánh Tô Ngưng Nguyệt, Tô Liệt theo bản năng cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt chỉ là một đứa con gái 10 tuổi, nhất định là không đánh lại mình, giơ tay lên định đánh Tô Ngưng Nguyệt, còn chưa đánh được lên người của Tô Ngưng Nguyệt đã bị người khác ngăn lại, sau đó liền nghe thấy một tiếng: 'Dừng lại hết cho ta, không sợ mất mặt có đúng không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận