Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 148: Tỉnh Lại Rồi (2)

Chương 148: Tỉnh Lại Rồi (2)Chương 148: Tỉnh Lại Rồi (2)
Bắc Minh nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy, đã cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt giống như nhìn ra cái gì, vội vàng mỉm cười nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
“Tô cô nương, ăn nhanh đi."
"Được rồi."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Bắc Minh như vậy cũng không nói gì nữa, cứ như vậy, Bắc Minh, Tô Ngưng Nguyệt cùng Tô Thần ăn sáng.
Đám nô tỳ ở một bên vô cùng hâm mộ Tô Ngưng Nguyệt, không ngờ Tô Ngưng Nguyệt lại được Bắc Minh quan tâm như vậy! Bọn họ cảm thấy Bắc Minh hẳn là thích Tô Ngưng Nguyệt.
Họ đang nghĩ, nếu Vương gia ở trong Vương phủ, Bắc Minh sẽ không bao giờ mang người hắn ta thích vào Vương phủ một cách công khai như vậy, bởi vì dù sao đây cũng là địa bàn của Thiên Vũ Hàn.
Trên thực tế, bọn họ cũng không biết, Bắc Minh sở dĩ đối xử tốt với Tô Ngưng Nguyệt như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thiên Vũ Hàn giao phó cho Bắc Minh.
Nếu không có Thiên Vũ Hàn giao phó, Bắc Minh cũng sẽ theo Thiên Vũ Hàn về kinh, thậm chí còn có một số người có ý định xấu định đợi sau khi Thiên Vũ Hàn trở về mới nói với Thiên Vũ Hàn biết.
Khi đó bọn họ nhất định sẽ được thưởng lớn, còn có thể sẽ được phong tước quan hay gì đó, nhưng thực ra bọn họ đang suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu Thiên Vũ Hàn không giao nhiệm vụ cho Bắc Minh, Bắc Minh sẽ không hành động hấp tấp như vậy.
Sau khi vui vẻ ăn xong bữa sáng, Tô Ngưng Nguyệt muốn đi dạo một vòng ở nơi rộng lớn này, bởi vì dù sao chỉ đến một lần, nàng cũng không thể rời đi như vậy được! Lúc này Bắc Minh cho là thân thể của Tô Ngưng Nguyệt vẫn cực kỳ yếu ớt, hắn ta lo lắng Tô Ngưng Nguyệt đi quá nhiều sẽ ngất xỉu.
"Tô cô nương, cô nương về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ cơ thể gần hồi phục rồi mới ra ngoài đi dạo." Bắc Minh nói.
Hắn ta nói với Tô Ngưng Nguyệt, nàng có thể đến đây thường xuyên, nhưng không ngờ rằng khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được Bắc Minh nói vậy, nàng chẹp miệng, lắc lắc đầu.
"Bây giờ ta có thời gian." Bắc Minh nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, hắn ta cũng không biết nên nói gì với Tô Ngưng Nguyệt.
Bởi vì suy cho cùng, rất có thể Tô Ngưng Nguyệt sẽ là Vương phi tương lai, hắn ta cũng không có khả năng cự tuyệt Vương phi tương lai, bất đắc dĩ, Bắc Minh đành phải đi dạo trong vườn cùng Tô Ngưng Nguyệt cùng Tô Thần đi dạo trong hoa viên.
Tô Ngưng Nguyệt không ngờ hoa viên lại lớn như vậy, Tô Ngưng Nguyệt đang thắc mắc Bắc Minh là gia tộc giàu có nào mà lại sở hữu một nơi rộng lớn như vậy.
Vừa đi, Tô Ngưng Nguyệt mới nhớ tới Bắc Minh chính là thuộc hạ của Thiên Vũ Hàn, lúc này, nàng đột nhiên cho rằng căn nhà lớn này là của Thiên Vũ Hàn.
Trong đầu nàng lập tức hiện lên khuôn mặt của Thiên Vũ Hàn, nghĩ tới đây, nàng nhanh chóng lắc đầu, không muốn bản thân nhớ đến Thiên Vũ Hàn nữa.
Bắc Minh ở một bên nhìn thấy bộ dạng này của Tô Ngưng Nguyệt, cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên lắc đầu.
Cứ như vậy, hắn ta đưa tay ra khua trước mặt nàng, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Ta vừa nghĩ đến một người mà ta không nên nghĩ tới." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Bắc Minh đưa tay ra, thì nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe được lời nói này của Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta cảm thấy rất kỳ lạ, hắn ta không biết Tô Ngưng Nguyệt đang nghĩ đến ai, lúc này hắn ta có linh cảm, Tô Ngưng Nguyệt đang nghĩ tới Vương gia.
Bởi vì suy cho cùng, người duy nhất mà Tô Ngưng Nguyệt có thể nghĩ tới trong Vương phủ bây giờ chính là Vương gia của nhà hắn ta.
Hắn ta đang phân vân có nên báo tin vui này cho Vương gia hay không, nếu Tô Ngưng Nguyệt thật sự nhớ Vương gia thì Vương gia của hắn ta sẽ sớm theo đuổi được Tô Ngưng Nguyệt.
Mà lúc này, sau khi Tô Ngưng Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ kia, nàng nhìn thấy Bắc Minh ở một bên lại đang lơ đãng, không biết Bắc Minh đang suy nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận