Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 471: Tô Ngưng Nguyệt Liêu Chết Cứu Tô Mộc (2)

Chương 471: Tô Ngưng Nguyệt Liêu Chết Cứu Tô Mộc (2)Chương 471: Tô Ngưng Nguyệt Liêu Chết Cứu Tô Mộc (2)
"Tô Mộc, Tô Mộc. Huynh có nghe thấy không? Muội muội tới tìm huynh đây." Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn kêu to. Ở trong sơn động dường như Tô Mộc cũng loáng thoáng nghe thấy được tiếng kêu của Tô Ngưng Nguyệt đang tìm kiếm mình nên cũng vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tô Ngưng Nguyệt.
"Mình nên tiếp tục kêu hay là nên tiết kiệm sức lực đây? Ngộ nhỡ một lát nữa vẫn chưa tìm thấy ca ca mà thể lực của mình đã cạn kiệt thì làm sao bây giờ, có lẽ không tốt lắm."
Tô Ngưng Nguyệt quyết định không kêu lớn tiếng nữa để tiết kiệm sức lực, hơn nữa nàng còn tự cho rằng quyết định của mình là chính xác, nên nàng đã không ý thức được mình lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để cứu ca ca.
Hồi lâu trôi qua nhưng Tô Mộc vẫn không nghe được tiếng kêu của Tô Ngưng Nguyệt nên có chút sốt ruột nghĩ: "Có phải muội muội muội đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi không?"
Nghĩ tới đây, Tô Mộc nhanh chóng chạy ra khỏi sơn động bắt đầu lớn tiếng gọi muội muội.
"Tô Ngưng Nguyệt... muội muội...' Tô Mộc lớn tiếng gọi, vừa gọi hắn ta vừa đi về phía phát ra âm thanh mơ hồ trước đó: "Muội muội..."
Sau khi Tô Mộc đi ra được một lúc, quả nhiên hắn ta đã phát hiện ra bóng dáng của Tô Ngưng Nguyệt. Ngay lúc Tô Mộc đang vui vẻ chạy về phía Tô Ngưng Nguyệt thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một chân của Tô Mộc giãm không vững, hơn nữa trên mặt đất còn rất trơn trượt nên Tô Mộc đã ngã lăn trên đất, đập trúng đầu gối, không thể nhúc nhích. Thế nhưng cú ngã này cũng coi như nhờ họa được phúc vì Tô Mộc đã khiến cho Tô Ngưng Nguyệt thấy mình.
"Tô Mộc, Tô Mộc, huynh không sao chứ.' Tô Ngưng Nguyệt chạy nhanh tới nơi Tô Mộc ngã xuống
"Muội muội, hình như ta không thể động đậy nổi, làm sao bây giờ." Tô Mộc thấy Tô Ngưng Nguyệt đã lại đây mới nói với Tô Ngưng Nguyệt nói, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ hối hận.
"Như vậy đi, Tiểu Mộc, muội sẽ cõng huynh trở về nhà, chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi, nếu không một lát nữa đường sẽ càng không dễ đi." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đã không còn bận tâm tới cái gì nữa, mạng sống của ca ca là quan trọng nhất.
"Muội muội, như vậy không ổn đâu, ta nặng như vậy, hơn nữa hiện tại trời còn đang mưa, trên đường lại không dễ đi. Muội muội, hay là muội đi về trước đi, ta sẽ đi tới sơn động ở tạm qua đêm là được, ngày mai ta sẽ trở về. Muội đi báo với nương và cả nhà bình an là được." Tô Mộc vẫn còn do dự.
"Không được, huynh nghĩ lại tính cách của nương đi, nếu như huynh không quay về thì hôm nay bà ấy có thể sẽ ngủ yên giấc được sao? Bà ấy sẽ tin lời nói của ta sao? Huynh không cần phải nói thêm gì nữa, mau đến đây, ta sẽ cõng huynh trở vê." Dù có thế nào thì Tô Ngưng Nguyệt cũng sẽ đưa Tô Mộc trở về nhà. Tô Mộc thật sự không thể lay chuyển được muội muội nên chỉ có thể bảo muội muội đỡ mình đi cà nhắc trở về nhà. Trên đường đi, Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết mình đã bị té ngã bao nhiêu lần, càng không biết rốt cuộc trên người mình có bao nhiêu vết thương. Nàng cũng không biết mình đã phải thuyết phục ca ca bao nhiêu lần mới cõng được ca ca trở về nhà.
"Muội muội, muội làm sao vậy, muội không sao chứ." Mới vừa về đến nhà, Tô Ngưng Nguyệt đã té xỉu, sắc mặt nàng tái nhợt, trên người nóng bừng, xem ra Tô Ngưng Nguyệt đã lên cơn sốt.
"Mau, Tiểu Thần, đỡ muội muội lên giường đi. Lấy khăn lông nhúng vào nước mấy lần sau đó đắp lên trên trán muội ấy."
Diêu Xuân vẫn luôn ngóng trông bọn nhỏ nhanh chóng trở về, không ngờ tới vừa trở về lại xảy ra tình huống như vậy. Thật ra cơ thể của Tô Ngưng Nguyệt đúng là rất khoẻ, chỉ đắp khăn lông nóng qua một đêm mà ngày hôm sau nàng đã tỉnh dậy, cơn sốt đã giảm đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận