Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 161: Rầu Rĩ Không Vui (1)

Chương 161: Rầu Rĩ Không Vui (1)Chương 161: Rầu Rĩ Không Vui (1)
"Rõ ràng bản thân cho nó ăn đồ hộp, chẳng lẽ nó không vui sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm.
"Ngươi vì sao phải thở dài!"
"Ta không thể vào kho hàng kia." Hệ thống nói cho Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong lời của hệ thống thì ngây ngẩn cả người.
"Sao ngươi lại không vào được, cái kho hàng kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta, ngươi đang nói đùa à!" Sau đó Tô Ngưng Nguyệt nói với hệ thống.
Hệ thống nghe xong lời của Tô Ngưng Nguyệt nói thì nhanh chóng giải thích cho Tô Ngưng Nguyệt.
"Bởi vì cái kho hàng kia đã tặng cho ngươi rồi, vậy kho hàng đó cũng đã đạt thành khế ước với ngươi, chỉ có ngươi mới có thể đi vào kho hàng, còn lại đều không thể đi vào."
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe hệ thống nói lời này thì ngẩn cả người, nàng thật không ngờ kho hàng lại còn có công năng này, lúc này nàng cảm thấy kho hàng vô cùng an toàn!
"Vậy ta có thể mang kho hàng ra ngoài không?”
Hệ thống nghe được lời nói của Tô Ngưng Nguyệt thì cười lớn.
"Đương nhiên là không thể, bời vì kho hàng thuộc về không gian, không thể mang ra ngoài.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong lời hệ thống nói, thì thở dài thật sâu, lúc đầu Tô Ngưng Nguyệt còn tưởng hệ thống lừa nàng.
Không ngờ khi hệ thống lại nói một lần nữa với nàng rằng không thể đưa kho hàng ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt mới tin rằng lời của hệ thống là thật. Sau đó Tô Ngưng Nguyệt đặt hai hộp đào đóng hộp xuống.
"Ngươi cần mấy hộp đào?"
Lúc này hệ thống tưởng Tô Ngưng Nguyệt đáp ứng cho nó hai hộp đào đóng hộp.
Nó sợ rằng mình sẽ không còn sau khi ăn hết một lần.
"Hiện tại ta chỉ muốn hộp đào, cảm ơn ngươi."
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời của nó thì gật đầu.
"Không có gì."
Cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt lại lấy ra tới một hộp đào đóng hộp từ bên trong kho hàng đặt xuống đất.
"Để đây được không?" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói với hệ thống kia.
Hệ thống kia nói Tô Ngưng Nguyệt có thể.
Cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt ôm hai hộp đào của mình ra khỏi không gian trông trọt, Tô Ngưng Nguyệt cầm hai hộp đào kia đi tới phòng của Diêu Xuân.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt ngẩn người, nàng không biết mình nên mở hộp đào này ra như thế nào, nàng mất rất nhiều sức cũng không mở được nắp thủy tỉnh ra, nàng cũng không ngờ sức của Bắc Minh lại mạnh như vậy!
Nếu nàng làm vỡ nắp thủy tinh này thì sẽ rất tiếc, bởi vì mỗi lần làm vỡ một chiếc thì sẽ mất hẳn một hộp, hơn nữa nhỡ đâu mảnh vụn thủy tinh rơi vào bên trong hộp đào, sau đó lại ăn vào, vậy chắc chắn sẽ làm hỏng dạ dày.
Lúc này Diêu Xuân nhìn thấy nữ nhi mình cầm hộp đào ngồi ngây ngốc, bà ấy cũng biết nữ nhi muốn mở hộp đào ra cho mình ăn.
Diêu Xuân nghĩ đến đây, trong lòng cảm giác ấm áp, nhưng bà ấy biết hộp đào kia là nữ nhi bà ấy cực khổ làm ra, bà ấy cũng không muốn cứ như vậy ăn nó.
Vì thế Diêu Xuân liền ngăn cản Tô Ngưng Nguyệt. "Nguyệt Nguyệt, nương không muốn ăn đào hộp, để lại con ăn đi." Lúc này Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy, nàng lập tức nhìn Diêu Xuân.
"Nương, đào này ngon lắm, nếu nương không tin thì có thể ăn thử.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì lắc lắc đầu.
"Nương thật sự không thích ăn đào đóng hộp, con cứ giữ lại cho con ăn đi." Diêu Xuân lại nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói như vậy thì nàng có hơi buồn, bởi vì nàng không ngờ đào hộp mình vất vả làm cho Diêu Xuân ăn, nhưng Diêu Xuân lại nói không thích ăn.
Tô Ngưng Nguyệt cảm giác dù cho Diêu Xuân có thật sự không thích ăn, thì ít nhiều bà ấy cũng nên ăn nhiều hoặc ít để cho nàng chút mặt mũi chứ.
Nàng cũng không ngờ Diêu Xuân lại nói thẳng là không thích ăn.
Thật ra không phải Diêu Xuân không thích ăn, mà là không nỡ ăn.
"Có phải nương vừa nói quá lời rồi không, hình như đả kích đến Nguyệt Nguyệt." Diêu Xuân nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Ngưng Nguyệt thì cũng vội vàng sửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận