Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 908: Lần Đầu Gặp. (2)

Chương 908: Lần Đầu Gặp. (2)Chương 908: Lần Đầu Gặp. (2)
"Mẫu phi, hài nhi trở lại rồi." Âm thanh vang lên kèm theo tiếng cười, dáng vẻ lười nhác nhưng tà mị khiến các cung nữ ở đó phải đỏ mặt, âm thanh này đúng là dụ dỗ người ta mà.
Thái hậu trực tiếp đứng lên, còn muốn chạy qua nữa nhưng nha hoàn bên cạnh cản bà ta lại. Chủ nhân của thanh âm kia mau chóng đi tới bên cạnh Thái hậu
Thái hậu nhìn nam nhân đứng bên cạnh mình, Trạch Nhi cao hơn rồi, bây giờ bà ta phải ngẩng đầu lên mà nhìn. Bàn tay bà ta run rẩy muốn vuốt ve mặt của hắn ta nhưng lại không dám cho lắm.
Nam nhân này chính là con trai của Thái hậu, hoàng đệ của Thiên Vũ Hàn, cũng chính là Thiên Vũ Trạch mãi ngao du bên ngoài đó giờ.
Thiên Vũ Trạch lập tức giữ lấy bàn tay không dám sờ lên mặt mình kia: "Người xem, đây là thật."
Tay Thái hậu run rẩy sờ gương mặt có chút xa lạ này, lúc nào hắn ta cũng lớn nhanh như thế nhưng bà ta lại không cách nào nhìn thấy được quá trình đó.
"Tới đây ngồi xuống đi ạ, con trai ở đây không chạy mất đâu, người có thể ngắm đủ mà." Thiên Vũ Trạch cười nói với Thái hậu, lần này là nụ cười xuất phát từ con tim, không có chút lấy lệ nào.
Thái hậu theo lời ngồi xuống, Thiên Vũ Trạch cũng ngồi ở bên cạnh bà ta, từ từ nói vài lời về những năm qua mình ở bên ngoài thế nào, gặp chuyện thú vị ra sao khiến Thái hậu bật cười.
Tô Ngưng Nguyệt trở lại trong cung nhưng không về cung của mình ngay, hay là tìm một nơi nào đó thể thả lỏng tâm trạng đi.
Tô Ngưng Nguyệt cứ vậy mặc một bộ nam trang, nghênh ngang đi dạo trong cung. Lúc đi ngang qua nhiều người cũng không có gì giật mình, trong cung yêu cầu phải ít nhìn ít nghe ít nói ít can thiệp vào. Đây là cách sinh tôn của người trong cung.
Cho nên Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy đi ở trong cung, cũng không có ai quản nàng, lỡ như là vị khách quý nào thì sao, nha hoàn bọn họ cũng không quản được, cứ làm cho xong việc của mình thôi.
Tô Ngưng Nguyệt cuối cùng tìm được một nơi chính là ngự hoa viên trong một góc, bởi vì đây là chỗ xó xỉnh nên không ai quản lý, chỉ để nó tự do mọc lên như vậy.
Không ai đến quấy rây nàng, nàng nghĩ cảnh sắc nơi đây không tệ, không có cảm giác thê lương đó, chỉ vậy thôi là phù hợp với yêu cầu của nàng rồi.
Tô Ngưng Nguyệt bất chấp hình tượng ngồi xuống đất, cũng không quan tâm đất bẩn hay không mà cứ vậy ngôi xuống.
Nhìn đám người náo nhiệt phía trước, cảm giác một mình mình ở đây cũng không tệ lắm.
Khóe miệng Tô Ngưng Nguyệt cong lên, ánh mặt trời bỗng chiếu rọi vào mặt nàng xuất hiện quâng sáng lấm tấm, nhìn khung cảnh này hệt như một bức họa vậy.
Sau khi Thiên Vũ Hàn và Thiên Vũ Trạch rời khỏi ngự thư phòng, họ không đi đâu xa, mà ngồi xuống băng ghế trong sân, một bình rượu đã được đặt sẵn trên bàn dưới gốc cây.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên cuốn sách, chiếu vào gốc cây ở giữa sân, len qua kẽ lá, cuối cùng ánh trăng tạo thành những chấm li ti, phản chiếu lên mặt bàn.
"ỒI Rượu Lưu Tô!" Thiên Vũ Trạch nhìn bình rượu trên bàn, mặc dù nhìn vỏ ngoài thì không phát hiện ra, nhưng hương thơm tràn ngập trong không khí giúp hắn khẳng định đây là rượu Lưu Tô. Mùi hương thơm nồng mà chưa cần mở bình đã ngửi thấy, chắc chắn chỉ có Lưu Tô. Thiên Vũ Trạch nhanh chóng chạy đến trước bàn, ôm lấy bình rượu Lưu Tô rồi mở nắp ra, trong không khí lập tức tràn ngập hương thơm tươi mát, Thiên Vũ Trạch say mê hít một hơi, đây quả thực là rượu ngon.
"Nào, uống đi." Thiên Vũ Trạch mở mắt ra rồi nói với Thiên Vũ Hàn ở phía sau.
Thiên Vũ Hàn không nói gì, trực tiếp ngồi xuống ghế, Thiên Vũ Trạch nhìn thấy vậy thì mỉm cười ngồi xuống theo.
Hai người không dùng ly mà uống trực tiếp bằng bình. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào hai người, còn có tiếng côn trùng kêu khe khẽ trong ban đêm như đang tấu bản nhạc đệm cho buổi thưởng rượu của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận