Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 399: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (3)

Chương 399: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (3)Chương 399: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (3)
Sau khi Diêu Xuân đã nghe được hết mọi việc thì cảm thấy rất là tức giận, quay sang nhìn tiên sinh dạy học của Tô Thần.
"Những thứ mà Nguyệt Nguyệt vừa nói có phải sự thật không?" Diêu Xuân nói với tiên sinh dạy học.
Sau khi tiên sinh dạy học nghe được những gì mà Diêu Xuân hỏi liền nhẹ nhàng gật đầu.
"Lúc mới đầu, ta cùng tưởng cái bàn đó là đi Tiểu Thần vẽ ra, nhưng mà khi nghĩ kỹ lại thì mới bất giác phát hiện có điều gì đó không đúng ở đây, xin lỗi, là do tôi đã sơ xuất bất cẩn, ở đây tôi trình trọng gửi một lời xin lỗi đến Tiểu Thần, rất là hi vọng Tiểu Thần có thể quay lại học đường để học tập." Lúc này là tiên sinh dạy học đang gấp gáp nói với Diêu Xuân bọn họ. Sau khi Diêu Xuân nghe được những lời nói này của Tiên sinh dạy học thì cũng đã dần vơi đi cơn giận.
Diêu Xuân quay sang nhìn Tô Thần đang đứng ở bên cạnh.
"Tiểu Thần quay trở về học đường cùng tiên sinh dạy học đi, còn cũng không thể ở nhà mãi như thế này được."
Tô Thần sau khi nghe được những lời này từ Diêu Xuân thì liền quay sang nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thần thì cũng gật đầu.
"Tiểu Thần cùng với tiên sinh dạy học trở vê để học tập đi, Nương nói đúng đó." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Tô Thần sau khi nghe được những lời này của Tô Ngưng Nguyệt thì cũng nói thêm một câu.
"Vậy thì được thôi." Tô Thần nói.
Cứ như vậy mà Tô Thần và tiên sinh dạy học trở vê học đường, sau khi nhìn thấy tiên sinh dạy học dắt Tô Thần về học đường thì hai người họ mới quay trở về nhà.
"Nguyệt Nguyệt à, lân sau nếu mà có còn xảy ra việc gì nữa thì nhớ là việc đầu tiên là cần phải nói với Nương nhớ chưa, chứ đừng có che giấu điều gì."
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời này của Diêu Xuân thì cũng ngay lập tức gật đầu.
"Nương à, Nguyệt Nguyệt lân sau sẽ không dám giấu giếm gì Nương nữa đâu."
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì lập tức quay trở vê phòng của mình, sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng của mình thì nằm trên giường.
Bởi vì đêm qua Tô Ngưng Nguyệt đưa Điềm Điềm và Mật Mật lên núi để đi tìm rất lâu rất lâu cái mảnh đất chứa đầy hy vọng đấy, vậy cho nên Tô Ngưng Nguyệt bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn sang cũng thấy Điềm Điềm và Mật Mật vẫn đang ngủ thì liền cảm thấy thật là không công bằng.
Và người nghịch ngợm như Tô Ngưng Nguyệt đã gọi Điềm Điềm và Mật Mật dậy.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt gọi Điềm Điềm và Mật Mật dậy thì liền giả vờ là mình đang đi ngủ ở bên cạnh, sau khi Mật Mật và Điềm Điềm tỉnh dậy thì thấy Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang nằm ngủ, thì bọn họ cảm thấy cạn ngôn không còn gì để nói, và sau đó Điềm Diềm và Mật Mật cũng cứ thế mà đi ngủ.
Sau khi Diêu Xuân đã làm việc xong, bà ấy nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn ở trong phòng vẫn chưa ra ngoài.
"Nha đầu này dạo gần đây bị sao vậy? Tại sao cứ luôn ở trong phòng đi ngủ thế nhỉ? Có lẽ nào là do gần đây sức khỏe không tốt?" Diêu Xuân thầm nghĩ trong lòng.
Diêu Xuân muốn đi tìm Tô Ngưng Nguyệt để hỏi rõ tình hình, nhưng mà Diêu Xuân lại nghĩ lại.
"Thôi cứ để cho Nguyệt Nguyệt đi ngủ đi, chờ nàng tỉnh dậy thì hỏi sau cũng được." Diêu Xuân nghĩ vậy thì cũng liền quay trở về phòng của mình.
"Tiểu thư, người đã dậy chưa vậy?" Vào lúc này ở Phủ Thừa Tướng A Nhã đang ở trước cửa phòng của Hàn Vũ Đồng nói với Hàn Vũ Đồng.
"Ta đã dậy từ lâu rồi, ngươi vào đây đi." Lúc này là Hàn Vũ Đồng đang nói với A Nhã.
A Nhã nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Tiểu thư hôm nay người thật đẹp!" Lúc này là A Nhã đang nhìn thấy Hàn Vũ Đồng đang bận rộn trang điểm và nói với Hàn Vũ Đồng.
"Miệng của ngươi sao toàn nói những lời ngọt ngào vậy!" Hàn Vũ Đồng nói với A Nhã.
"Đâu có đâu, tiểu thư thực sự là rất đẹp mài!" A Nhã liền nói với Hàn Vũ Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận