Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 503: Ý Định Ký Kết Thỏa Thuận (1)

Chương 503: Ý Định Ký Kết Thỏa Thuận (1)Chương 503: Ý Định Ký Kết Thỏa Thuận (1)
Tô Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn hắn ta, nói: "Làm gì có ai đi vào bếp nhà người khác nhìn cô nương nhà người ta ăn cơm chứ.”
Bắc Minh công tử thấy Tô Ngưng Nguyệt vẫn không màng đến hình tượng tiếp tục ăn liên nói: "Ngươi không thể so sánh với cô nương bình thường khác, làm gì có cô nương nhà nào có dáng ăn không nho nhã như vậy chứ.' Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh công tử nói vậy, vẫn rất bình tĩnh ăn đùi gà, sau khi ăn xong một cái đùi gà, Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh lau tay nói với Bắc Minh công tử: "Đây là nhà ta, ta ăn thế nào cũng không cần Bắc Minh công tử lo lắng, Bắc Minh công tử lúc này đến nhà bếp của Tô gia chúng ta chắc không phải vì chưa ăn sáng nên đến tìm đồ ăn chứt"
Bắc Minh công tử lắc lư cây quạt xếp trong tay, vẻ mặt tà mị nói: "Đương nhiên không phải, được rồi. Không giỡn với ngươi nữa, nhà cũng xây sắp xong rồi, ngươi xem nên sắp xếp như thế nào đi." Tô Ngưng Nguyệt không ngờ nhà lại xây nhanh như vậy, đúng là làm việc gì ở cổ đại đều có hiệu suất cao.
Tô Ngưng Nguyệt đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi xem trước, rồi sắp xếp tiếp thôi!" Bắc Minh công tử đi cùng Tô Ngưng Nguyệt, đi đến nơi trở thành nơi ở của đám ăn mày, Tô Ngưng Nguyệt nhìn căn nhà gạch xanh ngói đỏ, một căn liên tiếp một ăn, không có sân nhà.
Tô Ngưng Nguyệt lại một lần nữa cảm thán người cổ đại làm việc đúng là rất nhanh, mấy người ăn mày thấy Tô Ngưng Nguyệt và Bắc Minh công tử đến, trong mắt đều là mong chờ và cảm động, đều quỳ xuống cảm tạ Tô Ngưng Nguyệt và Bắc Minh công tử, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đỡ từng người dậy, nói: "Lời Tô Ngưng Nguyệt ta nói được sẽ làm được, mong mọi người yên tâm, ngày tháng sau này sẽ tốt lên thôi."
Có người vành mắt cũng đỏ lên, không biết đã bao nhiêu ngày không có cuộc sống cố định, ấm no rồi, ai nhìn thấy họ cũng tránh họ, chỉ có Bắc Minh công tử và Tô Ngưng Nguyệt không chán ghét họ, cho họ ăn, bây giờ lại cho họ một căn nhà, dần dần đã có nhiều người đang lau nước mắt.
Trong đám ăn mày có một đứa nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi, tuy trên mặt bị dính bùn bẩn, quần áo cũng rách nát, nhưng có một đôi mắt long lanh, đứa nhỏ này cũng chỉ tâm mười hai mười ba tuổi đang nắm tay chặt tay một cô bé cũng mặt mũi lấm lem bên cạnh, cô bé nhìn cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi, nhỏ nhỏ nhìn rất đáng yêu.
Thấy Tô Ngưng Nguyệt đi vào từng nhà kiểm tra, tâm mắt của đứa bé mười hai mười ba tuổi chuyển động theo sự di chuyển của Tô Ngưng Nguyệt, cậu ấy biết đây là nơi nương thân của cậu ấy và muội muội, từ sau khi chạy trốn ra, cậu ấy và muội muội đã rất nhiêu ngày không yên tâm đến vậy rồi, tuy cậu ấy không sợ cực khổ, nhưng muội muội cũng chịu khổ theo nên trong lòng cậu ấy rất khó chịu.
Qua nhiều ngày quan sát, cậu ấy biết Tô Ngưng Nguyệt là người tốt, nên cậu bé thê trong lòng đợi sau này bản thân có năng lực rồi nhất định sẽ đền đáp Tô Ngưng Nguyệt, suy nghĩ này của cậu ấy, Tô Ngưng Nguyệt không biết. Sau khi kiểm tra toàn bộ nhà, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy nên bổ sung thêm một số vật dụng hằng ngày, cái gì cũng không đó, những người này cũng không có cách nào bắt đầu cuộc sống mới.
Tô Ngưng Nguyệt quay lại nói với Bắc Minh công tử: "Bắc Minh công tử, nếu không chúng ta nói chuyện hợp tác không?" Bắc Minh công tử nghe vậy liên có hứng thú, nhướn mi hỏi: "Ô? Hợp tác gì, nói nghe thử!"
"Phân xưởng đồ hộp của ta (Phân xưởng đồ hộp được xây vào khoảng thời gian trước) chắc Bắc Minh công tử đã thấy qua." Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Ngưng Nguyệt, Bắc Minh công tử ngày càng cảm thấy cô nương mười tuổi này không đơn giản, phân xưởng đồ hộp đó là mục đích Bắc Minh công tử tiếp xúc với Tô Ngưng Nguyệt lâu như vậy, không ngờ hôm nay Tô Ngưng Nguyệt lại chủ động nhắc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận