Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 536: Ngon Miệng (3)

Chương 536: Ngon Miệng (3)Chương 536: Ngon Miệng (3)
Trong hoàng cung lúc này như thể có một trái bom lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Không biết Thiên Vũ Hàn trở về thì sẽ như thế nào. Tạm thời không quan tâm đến Thiên Vũ Hàn nữa, dù có vội vã trở về hoàng cung cũng cần phải mất mấy ngày đi đường, ta nghĩ sau khi trở về thì cơn giận của hoàng hậu cũng vơi đi không ít rồi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang giảng giải về cuốn "sổ tay chế biến các loại hạt mà nàng mua ở trong không gian cho người làm của mình nghe. Những người làm lâu dài sau khi nghe xong cảm thấy vô cùng thần kỳ, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy những người làm công dài hạn của mình nghe rất chăm chú, sự tự tin của nàng càng tăng lên gấp nhiều lần.
Chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa là có thể kiếm lại được số tiền đã bỏ ra để mua bãi đất sông và mua đồ dùng. Lúc này trong lòng Tô Ngưng Nguyệt cũng rất vui. Lại giảng giải thêm một lúc nữa thì cho những người làm bắt đầu làm việc.
Mỗi một người nên làm cái gì, làm như thế nào, đều có người có chuyên môn tới hướng dẫn cho các công nhân. Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt rất vui mừng và yên tâm, một buổi sáng sắp sửa trôi qua, Tô Ngưng Nguyệt tới nhà bếp tìm Vương đại nương để chào hỏi thì phát hiện Vương đại nương đã nấu sắp xong cơm rồi, nhìn có vẻ rất thịnh soạn. Trông cũng rất ngon miệng.
Vương đại nương hấp bánh bao, kho thịt, xào mấy món rau, còn có cả canh, cảm thấy bữa cơm của công nhân phong phú như vậy lại còn có dinh dưỡng, không độc hại, có lợi cho con người. Còn chưa tới giờ ăn trưa, vừa hay có thể nhân lúc này nói chuyện với Vương đại nương, Tô Ngưng Nguyệt hỏi: "Vương đại nương đã quen với công việc chưa."
"Tàm tạm, chỉ là chưa từng làm cơm cho nhiều người ăn như thế này, cũng không biết có hợp với khẩu vị của mọi người không." "Không sao đâu, nhìn bắt mắt như thế này, chỉ nhìn không thôi đã thấy ngon miệng rồi, chắc chắn là ngon."
Không lâu nữa là tới thời gian ăn trưa, mọi người cùng nhau dọn bàn ghế ra và ngồi quân quân cùng nhau, đàm luận và suy nghĩ và những chuyện thú vị trong buổi sáng.
Những công nhân nhìn thấy những món ăn ngon trên bàn, đều đang khen ngợi tay nghề của Vương đại nương. Ngon vô cùng. Lúc này, Vương đại nương cũng tới ăn cơm, thấy mọi người khen mình nấu ăn ngon, cũng thầm vui mừng ở trong lòng, vui vẻ nở nụ cười.
Sau bữa trưa Tô Ngưng Nguyệt trở vê nhà, vừa về đến nhà, gia gia đã hỏi: "Cháu có gặp được Thiên Vũ Hàn không?”
"Cái gì? Gia gia người nói cái gì? Thiên Vũ Hàn? Chàng tới rồi sao? Ở đâu vậy ạ?
Một loạt câu hỏi không đầu không cuối.
"Sáng sớm hôm nay có tới đây, lúc cháu vừa đi chưa được bao lâu. Ta bảo nó tới xưởng tìm cháu, cháu không gặp được nó sao?"
"Không có ạ, cả buổi sáng cháu cũng không thấy chàng ấy. Chàng ấy đi đâu chứ."
Tô Ngưng Nguyệt vê nhà vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được tin này thì cả người chán nản, không vui hiện hết lên trên mặt.
Thật sự không còn cách nào nàng chạy tới không gian của mình. Điềm Điềm và Mật Mật thấy tiểu chủ nhân không vui nên cũng không dám đùa giỡn. Chỉ ngồi ở bên cạnh tiểu chủ nhân. Thời gian dài trôi qua, lúc này hệ thống nói: "Xét thấy tiểu chủ nhân không vui, hệ thống quyết định đền bù 100 điểm tích lũy cho tiểu chủ nhân.”
Nhưng, lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng không thể nào vui nổi. Tô Ngưng Nguyệt không nói câu nào mà đi ra khỏi không gian, đến tối, tới bữa tối có người gọi nàng ra ăn cơm, có gọi thế nào cũng không ra, cứ nhốt mình ở trong phòng. Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy bản thân đỡ hơn một chút rồi, bắt đầu suy nghĩ vấn đề.
Tại sao Thiên Vũ Hàn lại không ra mặt mà đã rời đi chứ, có phải là hắn có việc gì gấp gáp, không có cách nào thông báo với mình mà phải rời đi ngay, hay là không muốn nói với mình, sợ vừa mới gặp mình mà đã phải rời đi, sợ mình càng đau lòng hơn, nhưng như thế này mình vẫn đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận