Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 599: Dự Định Mở Xưởng Ngọc Thạch

Chương 599: Dự Định Mở Xưởng Ngọc ThạchChương 599: Dự Định Mở Xưởng Ngọc Thạch
"Còn muội, chỉ cần quan tâm đến nhà xưởng kia của mình là được, xưởng ngọc thạch mà muội nói thì để việc làm ăn của chúng ta lớn hơn một chút nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa, việc thực hiện chẳng phải là càng dễ dàng hơn hay sao?"
Tô Ngưng Nguyệt không thể không nói, sơ với sự uy hiếp của Diêu Xuân thì cách nói của Tô Mộc khiến cô dễ tiếp nhận hơn. Hắn ta nói cũng không sai, thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, nhưng lợi nhuận của ngọc thạch lớn như vậy, nàng cũng không cam tâm để cho người khác không làm gì mà có được một phần lợi nhuận, một mình mình vẫn là tốt nhất.
Nghĩ thông việc này, Tô Ngưng Nguyệt cũng từ bỏ kế hoạch của mình, nói: "Được thôi, nếu mọi người đều nói như vậy, vậy thì cứ như này đi, xưởng ngọc thạch tạm thời con chưa mở, quản lý tốt xưởng hoa quả sấy khô của mình trước đã."
Nghe tới đây, Diêu Xuân, Tô lão gia tử và cả Tô Mộc đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không ngờ là Tô Ngưng Nguyệt lại bị thuyết phục một cách dễ dàng như vậy, thật ra bọn họ còn sợ nàng sẽ dở thói bướng bỉnh. Tới lúc đó, bọn họ cũng không nhẫn tâm ép buộc không cho nàng mở cái nhà xưởng nhà, dù sao thì cũng không nỡ.
Tô Ngưng Nguyệt không biết suy nghĩ của những người trong nhà, thật ra đối với nàng việc không thể mở xưởng ngọc bích cũng là chút tiếc nuối, nhưng ca ca nhà mình nói cũng không sai, hơn nữa, mẫu thân cũng khước từ kiên quyết như vậy, nàng cũng không nhẫn tâm làm bà ấy phải đau lòng. Vì thế, tổng hợp những nhân tố ở trên, Tô Ngưng Nguyệt vẫn quyết định là không mở nữa. Quản lý tốt xưởng hoa quả sấy khô của mình trước đã.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Ngưng Nguyệt lẻn vào trong không gian. Điềm Điềm và Mật Mật vừa nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt liền dính chặt lấy nàng mà nhảy nhót. Nhưng mặt Tô Ngưng Nguyệt kiểu buồn bực không vui. Điềm Điềm và Mật Mật đưa mắt nhìn nhau, sau đó có được thông điệp trong ánh mắt của nhau. Thân là Giải Ngữ Hoa của chủ nhân, những lúc thế này đương nhiên phải giúp chủ nhân nhà mình giải quyết khó khăn.
Điềm Điềm ngồi xổm trước mặt chủ nhân rồi nói: "Chủ nhân, người làm sao vậy? Trông có vẻ không vui."
Tô Ngưng Nguyệt xoa đầu hai tiểu bảo bối rồi nói: "Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá, bản thân vẫn chỉ là một mầm giá bé nhỏ, lúc nào mới có thể trưởng thành. Nếu nữ tử ở đây trên 15 tuổi được coi là người trưởng thành thì ta vẫn còn phải đợi 5 năm nữa."
Mật Mật hỏi: "Chủ nhân, vậy tại sao người lại muốn trưởng thành?"
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ một lúc, có thể là cảm thấy, bản thân là một mầm giá nhỏ bé, sau đó, những ý tưởng mình đưa ra đều khiến mọi người cảm thấy không đáng tin, không đủ lòng tin, còn nữa, mầm giá bé nhỏ thì không thể tự mình quyết định. Có lẽ điều quan trọng nhất vẫn là ý tưởng mở xưởng ngọc thạch hôm nay của mình bị người trong nhà từ chối, vì thế nên bị đả kích.
"Có thể là cảm thấy trưởng thành rồi thì có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ ngợi, có lẽ lý do này khá thích hợp để giải thích tâm trạng lúc này của nàng.
"Nhưng mà, tiền chẳng phải chỉ cần đủ tiêu là được rồi sao? Cần nhiều tiền như vậy để làm gì?" Một câu nói của Điềm Điềm khiến Tô Ngưng Nguyệt sững người, đúng vậy, lúc mới đầu muốn kiếm tiền là bởi vì nhà mình quá nhiều, đói đến mức đói sắp chết, vì thế khi mới bắt đầu làm ăn buôn bán, chỉ vì không để cả nhà phải chết đói, nhưng bắt đầu từ bao giờ mà mục tiêu của mình lại biến thành phải kiếm rất nhiều, rất nhiều tiên?
Nàng ôm Điềm Điềm, hôn nó: "Tiểu khả ái, ngươi đúng là ngôi sao may mắn của ta, ngươi nói vậy làm ta bỗng trở nên thoải mái hơn."
Mật Mật nhìn Điềm Điềm không những được chủ nhân ôm mà còn được thơm một cái, trong lòng cảm thấy mất cân bằng, nó cũng muốn được chủ nhân thơm và ôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận