Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 938: Hồi Ức (1)

Chương 938: Hồi Ức (1)Chương 938: Hồi Ức (1)
"Ngưng Nhị, cái này là ta làm cho nàng, là bánh gạo trước đây nàng thích ăn nhất, nàng mau tới ăn thử đi." Thường Viễn bưng đĩa đi tới, nói với Dật phi đang nằm im trên giường nhỏ.
Từ khi sảy thai, cơ thể của Dật phi càng ngày càng gầy hơn, dù có người chăm sóc cẩn thận nhưng nàng ta vẫn ốm như cũ, Thường Viễn nhìn thấy nàng ta mà có chút đau lòng, nàng ta như thế thực sự khiến người khác đau lòng.
Vì thế hắn nấu nhiều món ăn khác cho Dật phi, nhưng Dật phi một chút cũng không cảm kích món ăn hắn ta nấu hay là không biết ăn như thế nào, nhưng Thường Viễn vẫn không bỏ cuộc, mỗi ngày cứ như vậy tiếp tục nấu cho nàng ta ăn, lần này cũng là nấu cho nàng ăn.
Dật phi lại nhìn thấy mặt của Thường Viễn, trong lòng thầm nghĩ, Thiên Vũ Hàn có thể để cho một người ngoài ra vào cung điện phi tử của mình như thế này, chẳng lẽ nàng ta không quan trọng sao? Nàng ta nhịn không được muốn nói cho hắn biết, nhưng nàng ta lại nghĩ tới điều gì đó, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày đối với hắn, nàng đã tự hủy hoại mình, nhưng giờ đây không thể hủy hoại hắn ta nữa.
Thường Viễn càng đối xử tốt với nàng, trong lòng nàng lại càng muốn cự tuyệt Thường Viễn, giờ đây đủ để không liên lụy đến hắn ta.
Thường Viễn cầm lấy một cái bánh gạo chiên, đưa đến bên miệng Dật phi, chờ Dật phi ăn, nhưng ngược lại Dật phi gạt tay một cái làm cái bánh gạo rớt xuống mặt đất, khiến Thường Viễn có chút sửng sốt. Dật phi nhìn ánh mắt của Thường Viễn sửng sốt, nhịn không được rất muốn an ủi hắn ta, nhưng không thể được, nén đôi mắt chua chát của mình lãnh khốc nói Thường Viễn: "Thường Viễn ngươi có phải bị khinh thường, ta đối với ngươi như vậy, mà ngươi vẫn đối xử với ta như thế, ta hiện tại là phi tử của Hoàng Thượng phi, hiện tại, sau này, cho tới lúc ta chết, vĩnh viễn đều không thể trở thành người của ngươi, ngươi vẫn là chết tâm đi." Tim của Thường Viễn đau nhói, đúng, hắn ta chính là bị khinh thường, chỉ là nhịn không được muốn thấy nàng ta, muốn đối xử tốt với nàng ta.
Thường Viễn nghĩ muốn bỏ đi luôn, nhưng lại nhìn thấy nữ tử hoàn toàn không giống trong ấn tượng của mình đó, hiện tại nàng đã không còn vui vẻ như trước kia, cũng không có khỏe mạnh như trước kia nữa.
Hiện giờ sắc mặt Dật phi vàng nhợt như nến, thân thể gầy ốm đến có thể thấy xương cốt, thấy thế trái tim cứng rắn của Thường Viễn lại mềm đi, nàng ta đều như vậy, bên cạnh mình một người thân cận cũng không có, nếu hắn ta không còn nữa, thì nàng sẽ sống như thế nào đây.
Thường Viễn không có phất tay áo bỏ đi như Dật phi tưởng tượng, vẫn đứng ở đó, chỉ là thân thể hơi hơi run, nhưng vẫn cố nén để khắc chế bản thân mình.
Thường Viễn cứng rắn bày ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc,'Nàng không thích ăn, thì bỏ đi, ta làm cái khác cho nàng."
"Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói là chúng ta không thể, ta không thích ngươi, sao ngươi cứ để bị khinh thường như thế vậy? Hả? Thường Viễn." Dật phi nhìn thấy Thường Viễn vẫn là ở chỗ này, không có ý muốn đi, vẫn là không có đối diện với lời nói của mình, nên lời nói có chút tổn hại người khác.
"Đúng vậy, ta chính là người bị khinh thường." Thường Viễn cũng không hề nói sang chuyện khác, cứ vậy mà nói với đối Dật phi. Lời nói giống như mang theo hương vị từ trong bình sứ bị vỡ.
Lúc này đổi lại Dật phi nói không ra lời, nàng ta sao không phát hiện ra Thường Viễn còn có một bộ mặt vô lại như vậy khiến nàng ta nói không nên lời.
"Là ta nguyện ý muốn ở đây, ta sẽ không rời đi, nàng cũng đừng nghĩ cách nào để đuổi ta đi, nói rõ cho nàng biết, dù nàng đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ không rời đi, cho nên nàng không cần nghĩ đến chuyện này nữa." Thường Viễn nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận