Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 365: Lo Lăng (2)

Chương 365: Lo Lăng (2)Chương 365: Lo Lăng (2)
Mặc dù bọn họ chỉ cách nhau vài trăm mét, nhưng do tiếng mưa quá lớn, làm át đi tiếng của Diêu Xuân, vì thế nàng căn bản không hề nghe thấy tiếng bà ấy.
Tuy nàng không nghe, nhưng Bắc Minh lại nghe được, dù sao hắn cũng là người tập võ, thính lực cực kỳ tốt. Nghe được tiếng Diêu Xuân, hắn đoán chắc Diêu Xuân là lên núi tìm Tô Ngưng Nguyệt.
"Làm sao đây ? Mình có nên đi nói với bà ấy Tô cô nương đang ở trong sơn động không nhỉ ?" Bắc Minh do dự."Nếu như mình nói cho bà ãy biết sơn động Tô cô nương đang ở, đến lúc đó hai mẹ con gặp mặt, thì với sự thông minh của Tô cô nương, nàng ấy nhất định sẽ nghĩ ra là mình luôn âm thầm đi theo nàng."
"Nhưng nếu mình không nói với Tô cô nương, mình lại lo nàng ấy ở đây sẽ xảy ra sự cố gì đó."
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Bắc Minh quyết định đi ra ngoài, thấy Diêu Xuân hắn bèn tức tốc chạy qua bên đó.
"Thẩm, bà đang tìm người sao ?"Bắc Minh nói.
Diêu Xuân quay lại nhìn Bắc Minh từ đâu bỗng dưng xuất hiện, nghi hoặc hỏi: "Cậu là ai 2"
"Ta là Bắc Minh, vừa nãy ta nhìn thấy một nữ tử đang nấp ở sơn động, không biết có phải người bà cần tìm không ?"
Diêu Xuân nghe vậy lập tức hỏi tới: "Sơn động ở đâu ?"
Bà có linh cảm người mà Bắc Minh nói chính là Tô Ngưng Nguyệt, Bắc Minh cũng không chần chừ mà chỉ nơi Tô Ngưng Nguyệt đang ở.
Diêu Xuân nhanh chóng đi về phía sơn động Bắc Minh chỉ. Còn Bắc Minh thì quay lại sơn động lúc nấy của mình.
"Nguyệt Nguyệt con có đây không ?" Tô Ngưng Nguyệt đang nằm một bên nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng Diêu Xuân.
"Kỳ lạ, vừa nấy hình như mình nghe thấy giọng của nương, chẳng lẽ nương lên núi tìm mình sao ? Hay là mình bị ảo thính rồi." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Đến khi Diêu Xuân lại gọi tên Tô Ngưng Nguyệt lần nữa, nàng mới chắc chắn không phải mình nghe lâm, đích thực là nương lên núi tìm mình rồi!
Tô Ngưng Nguyệt ngay lập tức đứng lên chạy vê phía cửa động. Nàng nhìn thấy Diêu Xuân đang đi về hướng nàng.
"Nương, Nguyệt Nguyệt ở đây, người mau vào đây!" Nàng kéo tay Diêu Xuân đi vào trong động.
"Nương sao người lại lên đây ?" Tô Ngưng Nguyệt có chút đau lòng nhìn bà ấy.
Diêu Xuân một bên tháo đấu lạp xuống, một bên nói với nàng: "Nương không yên tâm, sợ con xảy ra chuyện, nên mới ra ngoài tìm con."
"Thân thể người vừa mới hồi phục, sao người lại giày vò bản thân thế ?" Tô Ngưng Nguyệt trách cứ cùng đau lòng.
"Đứa trẻ ngốc, bây giờ nương đã không sao rồi, con là con của ta, ta không đến tìm con thì tìm ai ?"
Nghe đến đây Tô Ngưng Nguyệt bỗng nhớ về mẹ, mẹ nàng cũng như Diêu Xuân vậy, cũng từng rất tỉ mỉ chu đáo chăm sóc nàng.
Thấy hốc mắt Tô Ngưng Nguyệt đỏ lên, bà vội vàng hỏi: "Nguyệt Nguyệt sao lại khóc rồi."
"Con không khóc, là nương nhìn nhầm rồi, Nguyệt Nguyệt sao lại khóc được cơ chứ ? Chắc là do hôm qua không ngủ được nên mắt hơi đỏ vậy thôi." Tô Ngưng Nguyệt xoay lại cười với Diêu Xuân.
Diêu Xuân tất nhiên không tin, nhưng bà ấy cũng không hỏi thêm nữa, nếu như Tô Ngưng Nguyệt đã không nói thì tất có lý do của nàng ấy. "Nương mau ngồi đi."
"Nương có lạnh không ?”
“Ta một chút cũng không lạnh, Nguyệt Nguyệt có lạnh không ?”
"Nguyệt Nguyệt bây giờ còn có chút nóng nữa!"
"Đứa nhỏ này!"
Hai người trong động trò chuyện vui vẻ, đến khi trời đã tạnh mưa cũng không phát hiện.
Còn Bắc Minh ở sơn động bên kia thì ra ngoài rồi, thâm nghĩ kỳ quái: "Mưa cũng đã tạnh rồi, tại sao bọn họ vẫn còn chưa ra."
Bên đây Diêu Xuân là người phát hiện ra bên ngoài hình như trời đã hết mưa.
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta xuống núi thôi! Nếu không trời sẽ tối mất."
"Nương, không phải trời vẫn còn đang mưa sao ?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân.
"Con xem bên ngoài đi." Diêu Xuân chỉ tay ra bên ngoài.
Tô Ngưng Nguyệt thấy tạnh mưa thì vui vẻ, nói với bà ấy: "Hết mưa rồi nương, chúng ta đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận