Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 671: Tự Do (1)

Chương 671: Tự Do (1)Chương 671: Tự Do (1)
Vạn Doanh là mẫu thân của hắn, đương nhiên biết hắn trong lòng nghĩ thế nào: "Đứa nhỏ ngốc, con là nhi tử của ta, là người quan trọng nhất của ta, ta đương nhiên phải nghĩ cho con rồi. Khi đó con còn nhỏ, nếu như ta rời đi, chắc chắn sẽ không thể đưa con theo, sao ta có thể để mình con đối mặt với những kẻ này chứ. Thực ra thì bây giờ cũng vẫn chưa muộn mà."
Lý Duyệt Dĩnh đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, sau đó hỏi: "Phu nhân, đã chuẩn bị xong rồi, người xem xem, có còn sót thứ gì không, nếu không có, vậy chúng ta đi thôi, Ngưng Nguyệt đã sớm dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc cho chúng ta rồi."
Vạn Doanh lúc này thật sự đang cảm thán trong lòng, không thể không nói, nữ nhi của mình chu đáo kỹ lưỡng hơn nhi tử nhiều, đứa con gái này đúng là không phí công nhận nuôi mà.
Bắc Minh nhìn Lý Duyệt Dĩnh, sau đó nói: "Xin hãy giúp ta chăm sóc mẫu thân của ta, tại hạ cảm kích vô cùng."
Lý Duyệt Dĩnh nói: "Không cần ngươi nhắc nhở, bọn ta sẽ làm như vậy, huống hồ gì, còn có Ngưng Nguyệt nữa mà, ngươi yên tâm đi."
Diêu Xuân nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, người mẹ nuôi này bây giờ vậy mà còn đăng đường nhập thất rồi. Hôm nay mình vậy mà còn phải thu dọn phòng ốc cho bà ấy, mời bà ấy vào ở trong nhà mình nữa. Thật là, thế giới này thật kỳ diệu.
Tô Ngưng Nguyệt ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, thật ra, thư của Vạn Doanh vừa tới, nàng liên biết chuyện này không đơn giản, vì sợ bà ấy phải chịu uy hiếp hay bắt nạt gì, nàng còn đặc biệt dặn dò Lý Duyệt Dĩnh dẫn theo nhiều người chút.
Ngược lại không ngờ tới, trong tay Vạn Doanh còn có con át chủ bài này, xem ra người mẹ nuôi này của mình quả thật là kỳ nhân mà, cũng khiến mình thật ngưỡng mộ và bội phục, không phải nữ nhân nào cũng có dũng khí như vậy. Đặc biệt là người của cái thời đại này.
Bọn họ thà nhắm một mắt mở một mắt sống cho đến hết đời, cũng sẽ không chọn lựa hoà ly, càng huống hồ gì, Vạn Doanh còn là bị hưu nữa. Cho nên nói, con gí gả cho người nghèo chút cũng không sao, nhưng mà, điều tiên quyết là phẩm chất của người đàn ông đó phải tốt.
Vạn Doanh nửa đời trước tuy bất hạnh, nhưng mà, Tô Ngưng Nguyệt tin tưởng, cuộc sống sau này của bà ấy sẽ ngày càng tốt hơn.
Không lâu sau, ngoài cửa liên truyền tới tiếng xe ngựa, người Tô gia đều ra cửa tiếp đón, tuy rằng Diêu Xuân ngoài mặt thì nói bất mãn, nhưng thật ra trong lòng cũng rất đồng cảm với bà ấy.
Vạn Doanh vốn dĩ còn nghĩ sẽ mang phiên phức đến cho nhà người ta, nhưng mà không ngờ, người nhà Tô gia đều ra tận cửa đón mình, rất rõ ràng là hoan nghênh mình đến mà. Vạn Doanh bắt đầu có tràn đầy hy vọng về cuộc sống sau này của mình.
Lý Duyệt Dĩnh đỡ Vạn Doanh xuống, Vạn Doanh ngại ngùng nói: "Làm phiền mọi người quá, thật là ngại quá."
Diêu Xuân lập tức tỏ thái độ: "Haiz, có phiên hà gì đâu chứ, không sao, ta còn đang thấy ban ngày ta ở nhà một mình cô đơn đây này, may mà có muội muội ngươi tới, bây giờ, có người chơi cùng ta rồi, mỗi ngày chắc chắn sẽ không nhàm chán nữa."
Nụ cười trên gương mặt Vạn Doanh càng sâu hơn, bà sợ nhất là người ta ngoài mặt thì nói hoan nghênh hoan nghênh, nhưng sau lưng thì lại các kiểu bất mãn, như thế thì bà ấy có ở cũng không thoải mái được, bây giờ xem ra có lẽ là bà ấy nghĩ nhiều rồi.
Tô Ngưng Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng mẹ nuôi mình, sau đó nói: "Mẹ nuôi, bận rộn lâu như vậy chắc cũng đói rồi nhỉ, chúng ta đi ăn thôi." Sau đó lại nhìn Lý Duyệt Dĩnh, nói: "Duyệt Dĩnh, ở lại ăn cơm đi." Duyệt Dĩnh vừa nghe có thể ở lại ăn cơm, hai mắt liền phát sáng, sau đó nói: "Được chứ được chứ, ta còn đang đợi câu này của muội đó, tay nghề của bá mẫu thực sự rất tốt đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận