Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 754: Kẻ Thù Chung Của Nữ Nhân (2)

Chương 754: Kẻ Thù Chung Của Nữ Nhân (2)Chương 754: Kẻ Thù Chung Của Nữ Nhân (2)
Chu Dật Thần nghĩ, sức khỏe Ngô Nhiễm không quá tốt, nếu không ăn cơm chắc chắn sẽ không ổn, có giận thì cơm vẫn phải ăn.
"Nhiễm Nhị, ra tới ăn cơm được không? Hôm nay phòng bếp có làm món cá hầm ớt nàng thích nhất đấy." Bên trong phòng truyền đến giọng nói lẫn tiếng khóc của Ngô Nhiễm, nói: "Ta không ăn. Chàng đi ra ngoài."
Lần này Chu Dật Thần đứng ngồi không yên, nói thế nào nữa đây, dù sao đó cũng là phu nhân của hắn ta, nàng ta còn đang khóc nữa, xem ra đã thật sự có kẻ nào không có mắt làm tổn thương nàng ta rồi.
"Nhiễm Nhi, nàng nói với ta đi, là ai ức hiếp nàng, ta sẽ đi báo thù cho nàng." Bên trong Ngô Nhiễm nghe vậy, trong lòng hơn thoải mái rất nhiều, sau đó giọng nói rầu rĩ truyên đến, nói: "Chu Dật Thần, chàng nói lúc trước chúng ta ở bên nhau, là ta theo đuổi chàng, nếu không phải ta tuyệt thực sắp chết, có phải chàng sẽ không thèm liếc mắt đến ta một cái không."
Chu Dật Thần nghĩ, xong rồi, sao đột nhiên Ngô Nhiễm lại nhớ tới mấy việc này vậy chứ? Chu Dật Thần thở dài một hơi, sau đó nói: "Nhiễm Nhị, lúc ấy là do ta quá tự ti, cảm thấy mình không xứng với nàng. Nàng tha thứ cho ta được không?"
"Hôm nay ta nhìn thấy bản cáo kia, chàng nhìn Hoàng thượng đi, ngài ấy tốt với Ngưng Nguyệt như vậy, còn thổ lộ với Ngưng Nguyệt trước nhiều người như vậy, còn chàng, chàng chẳng có gì cả." Nói xong, Ngô Nhiễm lại khóc nấc lên.
Chu Dật Thần ở bên ngoài dở khóc dở cười, sao hắn lại có thể không nghĩ đến chứ, chính vì chuyện này nên Ngô Nhiễm mới khóc, Chu Dật Thần giải thích: "Nếu nàng cũng thích thì ngày mai ta cũng sẽ viết, sau đó xé tờ cáo viết cho Ngưng Nguyệt xuống, dán cái của ta lên."
"Vậy chàng muốn viết cái gì lên trên đó?" Ngô Nhiễm tò mò hỏi.
Chu Dật Thần nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ngô thê Nhiễm Nhi, nhận rồi không được bỏ, nguyện ở bên ta quãng đời còn lại."
Nghe thấy lời này, Ngô Nhiễm phụt cười một tiếng, trong lòng Chu Dật Thần cũng thở phào một hơi.
Phía bên Tây Bắc bên này, hôm nay cũng không biết sao lại thành ra thế này, Tô Ngưng Nguyệt cứ cảm thấy ánh mắt của mấy đại thẩm xung quanh nhìn mình rất kỳ lạ.
Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi Tạ phu nhân, nói: "Bá mẫu trên mặt ta có thứ gì sao. Sao hôm nay mọi người đều nhìn ta cười vậy?"
Từ khi Tô Mộc cứu Tô Ngưng Nguyệt ra khỏi Đường gia, hơn nữa còn chém hết người của Đường gia. Lúc đó mọi người đều đã biết, thì ra Tô Ngưng Nguyệt chính là hoàng hậu tương lai.
Tạ phu nhân nhìn nàng cười cười: 'Nào có? Ngưng Nguyệt của chúng ta vẫn luôn rất đẹp."
Đang ở lúc này, Lý Duyệt Dĩnh cũng đi đến, thấy Lý Duyệt Dĩnh, Tô Ngưng Nguyệt lập tức nói với nàng ấy chuyện kỳ lạ nàng gặp phải ngày hôm nay.
Lý Duyệt Dĩnh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó dùng giọng điệu ghen ty nói: 'Ngưng Nguyệt, muội cũng may mắn thật đó." Sau đó kéo nàng đi đến bảng cáo gần đó nhất, Tô Ngưng Nguyệt nhìn hàng chữ quen thuộc trước mắt, nàng không thể tưởng tượng được, nàng không thể ngờ Thiên Vũ Hàn sẽ làm ra chuyện như vậy.
Lý Duyệt Dĩnh tiếp tục nói: "Muội có biết bệ hạ nhà muội điên cuồng thế nào không? Ngài ấy bảo quan viên dán cái này đến mỗi châu huyện, nghe nói còn là hoàng đế tự tay viết nữa."
Nghe vậy, Tô Ngưng Nguyệt cảm giác trong lòng mình cũng có chút cảm giác khác lạ. Dù sao thật ra nàng cũng không muốn gì nhiều, một câu đơn giản của Thiên Vũ Hàn cũng đã đủ để đánh bại mọi kết cấu trong lòng nàng rồi. Nàng cũng rất kích động, nàng nghĩ, nàng cũng có thể trở về rồi, dù sao Thiên Vũ Hàn cũng đã biết mình sai rồi, lại còn khóc lóc giữ nàng lại, bản thân nàng cũng thấy rất vui vẻ rồi.
Tô Ngưng Nguyệt với Lý Duyệt Dĩnh về Tạ gia, Tạ phu nhân nhìn mặt Tô Ngưng Nguyệt đỏ lên, sau đó trêu ghẹo nói: "Thế nào? Lần này vui chưa. Hai đứa cũng lãng mạn thật đó, không như ta với bá phụ con, ta gả cho ông ấy dù chẳng có gì, giờ ngẫm lại thấy cũng thiệt quá rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận