Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 931: Tranh Cãi

Chương 931: Tranh CãiChương 931: Tranh Cãi
Lúc này Tô Ngưng Nguyện mới đứng lên, rời khỏi cái ghế mà nàng vẫn đang ngồi, bước đến chỗ Dật phi, nhìn nàng ta với ánh mắt kinh thường.
Ánh mắt yên lặng không chút gợn sóng nào, nàng nhìn Dật phi như thế, dường như có thể hút nàng ta vào trong.
"Dật phi, người mặc y phục màu đen kia đi bên cạnh ngươi đó là ai?' Khóe miệng Tô Ngưng Nguyệt cong lên, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng Dật phi lại cảm thấy như lông tơ mình đều dựng đứng cả lên, Tô Ngưng Nguyệt như vậy quá nguy hiểm, việc này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, nàng ta cảm giác ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt tựa hồ muốn ăn thịt mình.
"Người mặc đồ đen nào chứ? Ngươi đang nói đến ai, ta không biết." Dật phi run rẩy trả lời, cơ thể nàng ta bất giác run lên.
"Đừng giả vờ hồ đồ với ta, ngươi không biết à? Ta hỏi lại, người mặc y phục màu đen kia là ai?" Ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt lạnh nhạt, nhưng ý cười trên môi càng đậm hơn.
"Ta thực sự không biết nàng ta là ai, nàng ta chỉ bất ngờ xuất hiện trước mặt ta." Dật phi run rẩy trả lời với vẻ mặt đầy kinh hãi, Tô Ngưng Nguyệt như thế này thật là đáng sợ.
Tô Ngưng Nguyệt không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Dật phi, ánh mắt lạnh băng, không chút hơi ấm khiến Dật phi toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Dật phi nhịn không được nói: "Tô Ngưng Nguyệt, ta thực sự không biết người kia là ai, sao ngươi không tìm Thiên Vũ Hàn để điều tra, thế lực hắn mạnh như thế mà, hắn chắc chắn sẽ tìm ra. Tại sao ngươi không đi tìm hắn, chẳng phải hắn yêu ngươi lắm sao?"
Dật phi nói đi nói lại, ánh mắt sáng rực lên: "Tô Ngưng Nguyệt, có phải người áo đen kia làm gì người không? Ngươi không dám đến tìm Thiên Vũ Hàn điều tra việc này sao? Ngươi sợ hắn ta biết à?... Ha ha ha ha... ha ha... ách ách..."
Nói xong, Dật phi cười điên cuồng, đột nhiên có một bàn tay tóm lấy cổ nàng ta, khiến tiếng cười của Dật phi không thể phát ra mà bị nghẹn lại ở cổ.
Tất cả nụ cười trên mặt Tô Ngưng Nguyệt giờ đây đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng khi Dật phi nói ra những lời đó, tay nàng bóp lấy cổ nàng ta, xem ra Dật phi đã biết quá nhiều, thật đáng chết.
Dật phi giấy giụa, đôi tay cố gắng chống cự Tô Ngưng Nguyệt, nhưng với một người vừa mất đi hài tử, chưa khôi phục nhiều thì làm sao có thể đối đầu với nàng được chứ. Tô Ngưng Nguyệt tay vẫn gắt gao bám lấy cô Dật phi, Tô Ngưng Nguyệt cười lạnh:
"Đừng thách thức giới hạn của ta, hãy cho ta biết người đó là ai?" Tô Ngưng Nguyệt đe dọa Dật phi.
"Ta... sẽ không... nói với ngươi... ngươi đừng hòng biết được..." Dật phi đứt quãng nói, bày tỏ thái độ không khoan nhượng của mình.
"Tô... Ngưng Nguyệt... có vẻ ngươi... là... thật sự... xin lỗi..." Sau đó Dật phi lại nói tiếp, dù không rõ ràng nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn hiểu ý của nàng ta, sức lực trong tay nàng lại siết chặt, Dật phi không nói nên lời.
Đợi một lát, ánh mắt Dật phi có chút trắng bệch, Tô Ngưng Nguyệt mới hơi thả lỏng tay ra, đem Dật phi quăng ngã lên giường. Lắc lắc cổ tay, tay nàng thật sự rất đau, thì ra bóp cổ người khác cũng rất mệt.
Dật phi trên giường thở hổn hển, dường như đang muốn thu hết không khí xung quanh, cảm giác như sống sót sau một tai họa, lúc đó nàng ta thật sự cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt muốn giết chết mình, nhưng sau đó lại buông tha.
"Dật phi, nếu biết xin hãy nói cho ta biết, đừng bắt ta phải dùng thủ đoạn, ta là người không thích mưu mô, nhưng không có nghĩa là ta không biết làm, ngươi sẽ không ép ta sử dụng biện pháp cuối cùng có phải không?" Giọng nói lạnh lùng của Tô Ngưng Nguyệt vang lên.
Dật phi vẫn đang thở hổn hển, không trả lời Tô Ngưng Nguyệt, hay nói đúng hơn là nàng ta không dám trả lời.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không vội, nàng biết Dật phi nhất định sẽ nói cho nàng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận