Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 844: Suy Đoán (1)

Chương 844: Suy Đoán (1)Chương 844: Suy Đoán (1)
Bản thân làm một lão nhân ở bên cạnh Hoàng thượng, ông ta đương nhiên nhận thức được mọi động tác của Hoàng thượng, chỉ cần nhìn Hoàng thượng một cái là hiểu ý của Người.
Vương công công bước tới trước mặt sứ thần Nam Lăng, cười nói: "Các vị sứ thần, xin hãy đi theo nô gia. Nô gia đã chuẩn bị y phục cùng đồ đạc để phục vụ các vị nghỉ ngơi. Xin hãy để nô gia dẫn đường."
"Ai muốn đi..." Thập Nhất hoàng tử còn chưa nói xong đã bị sứ thân Nam Lăng quốc đứng bên cạnh trừng mắt nhìn lại, lập tức ngừng nói, thấp giọng lẩm bẩm "Ta biết rồi."
"Đa tạ công công." Anh Cách, người dẫn đầu phái đoàn của Vương quốc Nam Lăng, lễ phép gật đầu với Vương công công.
"Vậy mời mọi người đi theo nô gia!" Vương công công sau đó dẫn những sứ thần từ Nam Lăng quốc này đến hội quán.
Không ngờ khắp nơi đều có cao thủ không an phận, thí dụ như Thập Nhất hoàng tử vừa mới bị nhìn chằm chằm vào, đã trừng mắt nhìn Trần Chiêu, nhi tử thứ hai của Tây Bắc Hầu, khi hắn vừa đi tới thì hai người đối mặt nhau. Ai cũng không nhường ai, nếu không có người hai bên giữ họ lại thì có lẽ hai người đã bắt đầu đánh nhau.
"Nam Hiên..." Anh Cách nghiêm túc gọi tên Thập nhất hoàng tử, Thập nhất hoàng tử không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, bất đắc dĩ rút lui.
Anh Cách cúi chào Thiên Vũ Hàn rồi kéo Thập nhất hoàng tử rời đi. Khi sứ thần Nam Lăng rời đi, ngự thư phòng ngày càng im lặng, Trân Chiêu cùng một nhóm ăn chơi trác táng kia của hắn ta vẫn quỳ trên mặt đất, Thiên Vũ Hàn không yêu cầu họ đứng dậy, tất nhiên họ cũng không có gan đứng dậy dù đầu gối đã tê cứng.
Đôi mắt của Thiên Vũ Hàn nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt của họ, rõ ràng là vô cảm, nhưng nó khiến mọi người rùng mình, đặc biệt là những tên công tử ăn chơi kia, tất cả đều run lên vì sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thiên Vũ Hàn, nó khiến mọi người không ngừng thấy lạnh sống lưng.
"Các ngươi có biết mình đã làm gì sai không?" Thiên Vũ Hàn thản nhiên lên tiếng hỏi.
Đám con cháu thế gia bên dưới đang suy nghĩ, nếu người khác chà đạp lên danh dự của quốc gia chúng ta, chúng ta không phải là nên bảo vệ bằng được danh dự của quốc gia sao? Chúng ta có sai không? Chúng ta không sai. Dù trong lòng bọn hắn có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai dám bước ra lên tiếng, đúng vậy, bởi vì ánh mắt của Thiên Vũ Hàn làm bọn hắn run như cầy sấy.
Thiên Vũ Hàn nhìn người phía dưới, không có người trả lời, giễu cợt nói: "Các ngươi không phải đang bảo vệ tôn nghiêm của quốc gia sao? Sao mà trả lời một câu mà các ngươi cũng thấy khó khăn như vậy? Dũng khí của các ngươi lúc đánh nhau với sứ thần Nam Lăng ngoài phố đi đâu hết rồi? Làm thế nào mà khi đến đây không biểu lộ ra đi?"
Quả nhiên trong số đó nhất định có người nhiệt huyết, ví dụ như Trần Chiêu, nhi tử thứ hai của Tây Bắc Hầu, người dẫn đầu nhóm tác chiến lần này, là người đứng lên đầu tiên:
"Thần cảm thấy chúng thần không sai, chúng thần là đang bảo vệ danh dự của đất nước chúng ta, khi kẻ khác chà đạp lên đất đai của chúng ta thì chúng ta có nên đánh trả không? Nam nhi phải có nhiệt huyết, bảo vệ quốc gia của mình, đấu tranh vì tôn nghiêm của quốc gia mình."
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Chẳng bao lâu, ngự thư phòng vốn yên tĩnh ban đầu bắt đầu ríu rít vang lớn.
"Im lặng!" Ngay khi Thiên Vũ Hàn nói những lời này, khung cảnh lập tức trở nên im bặt, bởi vì khí tức của Thiên Vũ Hàn quá mạnh.
"Ai nói các ngươi đã làm sai chuyện này? Việc này giống như khi có người chà đạp lên nhân phẩm của ngươi ngay trước cửa nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không lôi hắn ra đánh. Nhưng ngươi sẽ đánh hắn ở cổng, hay là kéo hắn vào vườn để ngươi quyết định số phận của hắn? Đôi khi, người ta phải có chút đầu óc, hiểu không?" Đôi mắt lạnh lùng của Thiên Vũ Hàn liếc nhìn những người bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận