Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 596: Mau Truyền Thái Y (2)

Chương 596: Mau Truyền Thái Y (2)Chương 596: Mau Truyền Thái Y (2)
"Ừm, chuyện muội muội của con với Thiên Vũ Hàn, hoàng thượng nghĩ thế nào, có biết việc này không?" Dường như là thấy được điều gì, Thừa tướng hỏi.
Hoàng hậu nhìn thừa tướng, phụ thân của nàng ta, cho dù có làm chuyện ác tày trời đến đâu, nhưng ông ta là vẫn một người phụ thân tốt, vì tương lai của mình và muội muội mà lo lắng không yên. Cho dù có gả cho ai thì cũng có thăng có trầm, nhưng trở thành người của hoàng gia thì cả đời này chỉ cần là không phạm tội lỗi gì lớn thì ít nhất là cả đời này không phải là cái ăn cái mặc.
Vì thế, nàng ta có thể hiểu được việc phụ thân muốn gả mình cho hoàng thượng. Nhưng, làm dâu của hoàng gia làm gì dễ dàng như vậy? Chưa nói đến chuyện gần vua như gần hổ, chính là tâm trạng hoàng thượng mà không tốt thì người có thể giết cả nàng ta. Nhưng những chuyện thế này nàng ta không muốn nói với phụ thân, cũng không muốn làm cho phụ thân khó xử.
Hoàng hậu nắm lấy tay của thừa tướng, sau đó nói: "Phụ thân, không phải bây giờ vương gia vẫn đang ở bên ngoài hay sao, hơn nữa, người cũng biết là vương gia xưa nay không gần nữ sắc, nếu không thì mấy năm nay hắn ta đã quyết định chuyện lớn của cuộc đời mình từ lâu rồi. Mặc dù nói ban hôn thì phải xem ý của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng thân là ca ca, đối với con thì chuyện hạnh phúc của đệ đệ mình mới là quan trọng nhất, cũng máy mấy lần cũng có nhắc đến ở trước mặt con có nhắc đến Trân Trân, càng ngày càng giống tiểu thư khuê các rồi. Con nghĩ, Thiên Vũ Hàn vương gia dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, nên chắc chắn là sẽ thận trọng hơn một chút."
Nghe hoàng hậu nói vậy, thừa tướng cũng không nói gì nữa, chỉ liên tục nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Đôi mắt của hoàng hậu có chút cay cay, nước mắt như thể muốn trào ra, nàng ta dùng khăn tay che khóe mắt của mình lại. Nàng ta không muốn để phụ thân nhìn thấy sự thương cảm của mình. Nàng ta nghĩ, nếu như đây là điều phụ thâm mong muốn vậy thì cho dù có thế nào, cho dù có phải trả giá đến đầu cũng phải giúp phụ thân thực hiện.
"Phụ thân, người đừng lo lắng quá, thái y đã nói rồi, người phải nghỉ ngơi dưỡng thương, tâm trạng không được vui buồn quá mức, như vậy thì rất không tốt với sức khỏe của người. Trân Trân vẫn còn có con, cho dù thế nào thì những ngày tháng sau này của nó cũng sẽ không thể quá tệ được."
Câu nói này của hoàng hậu nói không sai, thái y đã khám qua rồi, nói là tuổi của phụ thân lớn rồi, bình thường lo lắng quá nhiều, công thêm tâm trạng lúc lên lúc xuống, vì thế mới thổ máu.
Thừa tướng vỗ nhẹ lên tay con gái: "Được, ta biết rồi, con yên tâm, vì con phụ thân sẽ cố sống thêm vài năm nữa, con cũng cố gắng sinh cho hoàng thượng một đứa con, như vậy thì nửa đời sau của con cũng còn có chỗ dựa."
Hoàng hậu dùng nụ cười để gạt đi vấn đề này, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Phụ thân, không còn sớm nữa, con phải hồi cung rồi. Người nhất định phải nghe lời con, còn nữa, phải uống thuốc đúng giờ."
"Ta biết rồi, con mau về đi, nhỡ muộn quá thì hoàng cung đóng cửa mất."
Hoàng hậu nhìn phụ thân của mình, sau đó quay đầu rời khỏi phủ thừa tướng.
Nàng ta được người đỡ lên Phượng Giá ở ngoài cổng. Nàng ta ngồi trong kiệu nhưng vẫn nghe thấy tiếng bàn tán của bách tính ở bên ngoài vê mình, nói nàng ta may mắn như thế nào.
Nàng ta chỉ khẽ nhếch khóe miệng, không biết có bao nhiêu lời nói như thế về mình, nhưng chân tướng thật sự chỉ có một mình nàng ta biết. Làm một quốc mẫu mẫu nghỉ thiên hạ mệt mỏi như thế nào. Nhưng những thứ này người khác đều không cần phải biết, nàng ta chỉ cần duy trì dáng vẻ và tôn nghiêm của hoàng hậu.
Đợi về đến cung của mình, nàng ta lập tức triệu tiểu thái giám của mình vào hỏi: "Bây giờ hoàng thượng ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận