Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 309: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (3)

Chương 309: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (3)Chương 309: Sự Thất Thường Của Tiểu Lục (3)
"Về chuyện này, bổn vương không hề giúp đỡ ngươi, bổn vương chỉ nói vê sự việc đó dưới góc độ của một người ngoài cuộc sáng suốt mà thôi! Không thể nào chỉ nghe chuyện từ một phía thôi được!" Thiên Vũ Hàn lý giải cho Tiểu Lục hiểu.
Tiểu Lục vừa nghe thấy những gì mà Thiên Vũ Hàn nói thì liền gật đầu vâng dạ: "Đa ta Vương gia đã xử lý việc này một cách công bằng!"
"Những gì mà ngươi đã nói ở thao trường vào ngày hôm nay, có chỉ tiết nào mà ngươi đã quên không kể cho ta hay không?" Thiên Vũ Hàn tiếp tục hỏi Tiểu Lục.
Khi Tiểu Lục nghe thấy những lời mà Thiên Vũ Hàn nói thì lập tức suy nghĩ cẩn thận, rà soát lại một loạt trí nhớ, sau một lúc lâu mới trả lời câu hỏi của Thiên Vũ Hàn.
"Hồi bẩm Vương gia, hoàn toàn không có ạ! Tiểu Lục đã kể cho ngài nghe toàn bộ quá trình, diễn biến của sự việc xảy ra ở thao trường vào lúc đó rồi ạ!" Tiểu Lục nhìn Thiên Vũ Hàn đang đứng ở bên cạnh và nói.
Sau khi nghe những gì mà Tiểu Lục nói, Thiên Hàn Vũ khẽ gật đầu.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ăn tối xong thì hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, không cần phải bận tâm suy nghĩ nhiều về sự việc này nữa, bổn vương nhất định sẽ làm chủ cho ngươi." Thiên Hàn Vũ nói xong thì lập tức rời khỏi phòng của Tiểu Lục và quay trở về thư phòng của mình.
"Vương gia, Tiểu Lục đã làm ngài mất mặt rồi!" Tiểu Lục âm thầm tự nghĩ ở trong lòng.
Mà vào lúc đó quản gia vẫn còn đang xử lý một số việc, đồng thời, ông ấy cũng suy nghĩ về những chuyện trước đây đã xảy ra với Tiểu Lục.
"Tại sao Vương gia lại không hề ngạc nhiên một chút nào đối với tình trạng của Tiểu Lục? Hay là nói cách khác, Vương gia đã biết chuyện của Tiểu Lục rồi sao?" Quản gia âm thầm tự mình đưa ra suy đoán.
Quản gia vừa nghĩ đến điều này thì lại lắc đầu, ông thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi mới quay trở về phòng,'Thôi cứ quên đi vậy, hiện tại tất cả đều do Vương gia làm chủ, ta nghĩ có lẽ ngài ấy sẽ có thể giải quyết tốt mọi chuyện thôi!"...
Ở phía bên kia, Diêu Xuân cho rằng có lẽ học đường nơi mà Tô Thần đang theo học tập đã hết giờ học rồi, vậy nên Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc được bà ấy phó thác việc đi đón Tô Thần. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc rời khỏi nhà của Liễu Ninh không lâu thì Tô lão gia cũng vừa tỉnh lại.
Sau khi lão gia tử Tô gia tỉnh lại, ông ấy vội chạm vào vết bầm tím ở trên trán của mình.
"Phụ thân, người đừng chạm vào vết thương." Sau khi lão gia tử Tô gia nghe thấy giọng nói đầy sự lo lắng của Diêu Xuân, ông ấy mới chịu đặt tay xuống.
"Tại sao con lại ở đây?" Lão gia tử Tô gia nhìn Diêu Xuân và nói.
"Nhi tức nghe tin phụ thân ngất xỉu, nên con mới vội vàng chạy đến đây." Diêu Xuân nhìn lão gia tử Tô gia ở bên cạnh rồi nói.
"Ta chẳng có gì đáng lo ngại cả, con cũng nên nhanh chóng rời đi đi, không khéo Liễu Ninh lại gây thêm phiền phức cho con nữa." Lão gia tử Tô gia nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân vừa nghe thấy những lời này của lão gia tử Tô gia thì lập tức lắc đầu.
"Không sao đâu phụ thân, con đã nói chuyện với Liễu Ninh rồi, đợi đến khi người tỉnh lại, chúng con sẽ đưa người về nhà của con sống, từ giờ trở đi con và gia đình của tẩu tử sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa." Diêu Xuân nói với lão gia tử Tô gia.
Sau khi nghe những gì mà Diêu Xuân nói, lão gia tử Tô gia chợt sững sờ, ngây người.
"Không được, ta không thể đi!" Lão gia tử Tô gia nói với Diêu Xuân. Khi Diêu Xuân nghe được những lời của lão gia tử Tô gia nói, bà ấy cảm thấy rất bối rối, không hiểu tại sao mà nhìn lão gia tử Tô gia ở bên cạnh.
"Phụ thân, sao người lại không đồng ý cùng với nhi tức rời khỏi nơi này?" Diêu Xuân bối rối mà nhìn lão gia tử Tô gia ở bên cạnh rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận