Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 941: Lý Phương Ngưng (2)

Chương 941: Lý Phương Ngưng (2)Chương 941: Lý Phương Ngưng (2)
Lý Phương Ngưng chưa bao giờ hỏi Dương Thạc tại sao, thì ra Dương Thiên Ninh lại yêu cầu nàng ta thay thế nàng ấy, mặc dù nàng ta chưa từng được giáo huấn gì, nhưng nàng ta cũng biết, người biết quá nhiều bí mật sẽ không sống được lâu.
Và như thế, Lý Phương Ngưng đã sống cuộc sống của một tiểu thư giàu có như tiểu thư Dương Thiên Ninh, những chuyện trước kia dần dần trôi qua, có lẽ chỉ có thể trong giấc mộng nửa đêm nàng mới nhớ đến thiếu niên trên thảm cỏ đang giải thích những vì sao cho nàng ta.
Có thể cuộc sống thực sự quá dễ dàng và nên ông trời liền ném một quả pháo vào cuộc đời ngươi, khiến cuộc sống ngươi lại thay đổi nữa, thậm chí long trời lở đất.
Thường Viễn đến kinh thành.
Thường Viễn không biết mình đã trải qua chuyện gì, khi đến kinh thành, y phục tả tơi, không khác gì một tên ăn xin ở bên đường.
Cứ vậy, Thường Viễn y phục rách tả tơi gặp được Lý Phương Ngưng với y phục lụa sa tanh, hai người nhìn nhau với ánh mắt không thể ngờ được, sao có thể gặp được hắn ở đây?
Lý Phương Ngưng hiện tại không nhìn nhận ra nhau ngay, vì nàng đã hứa với Dương Thạc là nàng sẽ không gặp lại người lúc trước và sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra nàng không phải là Dương Thiên Ninh thật.
Lý Phương Ngưng thu hồi lại vẻ khoảnh khắc sửng sốt của mình, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo, đi ngang qua Thường Viễn như một người xa lạ, Thường Viễn hơi sững sờ, nghĩ rằng đó có thể không phải là nữ tử lương thiện đó, nhưng trái tim đang đập đó lại nói với hắn ta rằng đó là nữ tử của hắn ta.
Thường Viễn không có cách nào đi ngăn cản đám người nha hoàn bà tử và thị vệ vây quanh này, khoảng cách gần như vậy khiến hắn ta cảm giác hai người cách nhau hàng trăm triệu năm ánh sáng, tận cùng cả đời hắn ta không có cách nào để được bên cạnh nhau.
Thường Viễn nhìn y phục và mái tóc rối bù của mình, dần dần cúi đầu, hình dạng hiện giờ của hắn ta sao mà xứng được với xinh đẹp rạng rỡ như nàng ta chứ?
"Cứ như vậy mà Dật phi và cái gì Thường Viễn gặp lại nhau rồi, tiếp theo thì thế nào?" Tô Ngưng Nguyệt nằm bò trên đùi Thiên Vũ Hàn, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ hóng chuyện.
"Vội gì chứ?" Thiên Vũ Hàn xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt nhưng không lập tức trả lời nàng.
"Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn... Chàng mau nói đi!" Tô Ngưng Nguyệt lăn lộn trên đùi Thiên Vũ Hàn, còn mang theo chút nũng nịu.
"Được rồi, sẽ kể cho nàng nghe ngay đây, không ngờ nàng lại nhiều chuyện như vậy?" Thiên Vũ Hàn thản nhiên nói.
"Ai bảo chàng kể hay như vậy chứ, quá là hấp dẫn." Tô Ngưng Nguyệt dí dỏm nói, trong lòng thâm nghĩ không ngời Thiên Vũ Hàn cũng là người hóng hớt như vậy, nếu không thì làm sao mà biết rõ như vậy được.
Nếu như Thiên Vũ Hàn biết những gì Tô Ngưng Nguyệt đang nghĩ trong lòng thì nhất định sẽ phải phụt máu, hắn là vì ai mà làm việc này, chẳng phải là vì để thỏa mãn sự hiếu kỳ của nàng hay sao.
Nếu như người khác mà nhìn thấy dáng vẻ nói luyên thuyên này của hắn thì nhất định là sẽ rất bất ngờ, Thiên Vũ Hàn là người lúc bình thường đến một chữ cũng lười phát ra, bây giờ người đang thản nhiên nói chuyện này nhất định là một Thiên Vũ Hàn giả.
Sau đó giọng nói trâm thấp mang theo sự hấp dẫn của Thiên Vũ Hàn vang lên.
Sau đó Thường Viễn thay một bộ đồ mới, một lần nữa tới cổng Đốc Sát viện của Hữu Đốc Ngự Sử, nhìn cánh cổng lớn khí thế kia, có chút sợ sệt, nhưng vừa nghĩ khuôn mặt mỉm cười nhìn thấy ngày nào, lại một lần nữa lấy hết can đảm tới gõ cánh cổng lớn màu đỏ thẫm kia.
Nhưng kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết, Lý Phương Ngưng bây giờ đương nhiên là không thể tới gặp hắn ta, Thường Viễn có hơi thất vọng, bây giờ nàng ta ngay cả gặp hắn ta cũng không gặp được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận