Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 984: Chiến Sự Bắt Đầu (1)

Chương 984: Chiến Sự Bắt Đầu (1)Chương 984: Chiến Sự Bắt Đầu (1)
Tô Ngưng Nguyệt cũng thở dài, Thiên Vũ Hàn đã đã biết nàng tới phủ Thần Vương rồi, lúc nàng rời đi không thoát khỏi những thị vệ ở bên cạnh, có thể bọn họ đã tới bẩm báo với Thiên Vũ Hàn rồi.
"Ta không chịu được khi thấy chàng bị tổn thương hoặc là khó chịu." Giọng của Tô Ngưng Nguyệt vang lên, mang theo chút chán nản.
"Nguyệt Nguyệt, ta đâu đáng được nàng đối đãi như vậy, nàng như thế này thì bảo ta phải buông bỏ thế nào đây?" Thiên Vũ Hàn cũng thấp giọng lẩm bẩm, dựa đầu lên vai Tô Ngưng Nguyệt, đầu cũng vùi vào vai nàng nên Tô Ngưng Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cảm thán của hắn.
"Chàng nói xem là tại sao? Ta làm vậy có thể là đẻ khiến cho chàng đối của với ta tốt hơn một chút, như vậy thì sau này chàng cũng không thể rời xa ta.' Tô Ngưng Nguyệt cố tỏ ra vui vẻ nói.
"Ta cảm thấy sau này ta đã không thể rời xa nàng được nữa rồi." Thiên Vũ Hàn nói rồi ôm Tô Ngưng Nguyệt vào trong lòng.
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, cũng không nói gì nữa, hai người cứ ôm lấy nhau như vậy, đêm đông lạnh giá trở nên vô cùng ấm áp.
Từ sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi phủ Thân Vương, mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của Thần Vương, trở nên lạc quan hơn trước, nhưng lại thêm một cái đó là tính tình thay đổi thất thường, khiến mọi người đều phải cẩn thận dè dặt, trở nên khó hầu hạ hơn trước, đây là tiếng lòng của tất cả những người làm trong phủ Thần Vương.
Trong một căn phòng, một người đàn ông mặc đồ đỏ ở trước gương nhìn ngắm chính mình, trên mặt người đàn ông kia mang một nụ cười tà mị, nhưng trong đôi mắt đào hoa quyến rũ không mang nét cười mà ngược lại là tràn ngập sự lạnh lùng.
"A Phúc, ngươi nói xem ta mặc bộ này có đẹp không?" Thiên Vũ Trạch nhìn bản thân ở trong gương, rồi hỏi A Phúc đang hầu hạ ở bên cạnh.
A Phúc không biết phải trả lời vương gia như thế nào, bảo hắn ta phải trả lời câu hỏi này như thế nào? Chẳng lẽ lại phải nói là vương gia rất đẹp sao?
Đắn đo hồi lâu, A Phúc mới nói: "Ừm, rất đẹp."
"Sao nghe giọng điệu của người lại thấy có chút qua loa lấy lệ nhỉ?" Thiên Vũ Trạch quay đầu lại nhìn A Phúc với vẻ nham hiểm.
A Phúc muốn lau mồ hôi lạnh ở trên trán, vương gia bây giờ sao mà đáng sợ như vậy chứ.
Hắn ta vội vàng nói: "Sao có thể chứ, đây là lời nói thật lòng của nô tài, vương gia thật sự rất hợp mặc màu đỏ, nhất định sẽ khiến người khác phải kinh ngạc."
"Vậy sao?" Ánh mắt của Thiên Vũ Trạch rời đi, lại nhìn bản thân ở trong gương,
A Phúc thở phào, sao bây giờ vương gia lại càng ngày càng trở nên đáng sợ vậy chứ.
"Thật ạ, thật ạ.' A Phúc vội trả lời.
"Vậy được, chúng ta tới hoàng cung thôi." Thiên Vũ Trạch cười tà mị, đứng dậy đi ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt ta tới đây, không biết người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
A Phúc vội vàng đi theo, trong lòng lẩm bẩm, sao có thể tới hoàng cung được, vương gia long trọng như vậy sao?
Hoàng cung.
Tô Ngưng Nguyệt có chút buồn chán bò ra bàn nhìn cây cối ở đằng xa, Mao Mao ở dưới đất cũng buồn thiu nằm ngáp ruồi, cái đuôi khẽ vung vẩy.
Tô Ngưng Nguyệt xoay người lại, nói: "Thật là buồn chán!" "Gâu gâu..." Mao Mao cũng hùa theo, lại còn kêu lên mấy tiếng.
Thời gian này Thiên Vũ Hàn nghiêm cấm nàng xuất cung, hỏi hắn nguyên nhân hắn cũng không nói, chỉ nghiêm cấm nàng nhất định không được ra ngoài.
Mặc dù nàng không biết vì sao nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ngưng Nguyệt, nên nàng vẫn lựa chọn nghe theo lời của Thiên Vũ Hàn, đến nỗi mà bây giờ nàng đang vô cùng buồn chán.
Nàng vốn là người không ngồi im được một chỗ, bây giờ bị nhốt ở trong cung, không buồn chán mới là lạ.
Cũng không phải nàng không muốn vào thiết lập không gian, chủ yếu là nàng đã thiết lập không biết bao nhiêu lần rồi nhưng mà không qua được, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đây, hơi Mao Mao thì nó cũng không biết, nên chỉ đành từ bỏ việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận