Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 937: Nguyên Nhân (2)

Chương 937: Nguyên Nhân (2)Chương 937: Nguyên Nhân (2)
Thiên Vũ Hàn nhéo cái mũi đỏ ửng của Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật gật đầu, nghĩ tới có hơi chút sợ hãi, nếu lúc đó nàng thật sự không có chú ý, giết chết Dật phi là chuyện nhỏ, nhưng nghĩ đến những ngày sau này mình là một tên ngốc, sao mà không thấy sợ hãi chứ.
"Giờ biết sợ chưa?" Thiên Vũ Hàn nhìn mặt Tô Ngưng Nguyệt hiện lên một tia sợ sệt, liền đùa nàng một chút.
"Thì ta biết sai rồi! Nhưng vừa rồi chàng dọa ta sợ nha." Tô Ngưng Nguyệt đã biết sự tình này, nhưng vẫn oán giận nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn tâm trạng tốt bỏ qua cho nàng, từ trong ống tay áo của mình móc ra một cái bình sứ màu trắng.
Lúc mở nắp ra, nàng ngửi được một hương vị thanh thanh rất dễ chịu,'Này là cái gì vậy?"
Thiên Vũ Hàn không trả lời nàng, chỉ đổ ra tới một chút, nắm tay Tô Ngưng Nguyệt, tay hắn xoa vào tay Tô Ngưng Nguyệt, mới vừa xoa vô Tô Ngưng Nguyệt liền kêu đau, sắc mặt Thiên Vũ Hàn có chút lãnh đạm, lực ở tay rất là nhẹ, nhẹ nhàng xoa tay Tô Ngưng Nguyệt.
"Còn nữa, nàng nhìn thấy có người tới, không biết tự mình tránh ra à, còn ở đó chờ người khác đẩy đi nàng sao? Thấy có ngốc không?" Thiên Vũ Hàn nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì đau kia của Tô Ngưng Nguyệt, mà bắt đầu nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt biết chính mình đuối lý, cũng không dám sặc giọng với Thiên Vũ Hàn, chỉ biết cúi đầu không dám nói gì.
Thiên Vũ Hàn xoa dược cho nàng xong, nhìn thấy một bộ dáng như bị khi dễ, thì xoa xoa đầu nàng.
"Lần sau nàng còn muốn như thế không hả?” "Sẽ không, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình." Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói.
Thiên Vũ Hàn đứng dậy đi về hướng phía trước Tô Ngưng, Tô Ngưng Nguyệt cũng đi theo chân hắn, hai người vẫn luôn nắm tay nhau, sau cùng đến tẩm cung mà cũng không có buông ra, giống như hai người già đang nắm tay nhau đi vậy.
Mãi đến tối, Thiên Vũ Hàn thấy phía sau lưng của Tô Ngưng Nguyệt còn mấy vết thương bầm tím kia, trong mắt sương lạnh càng ngày càng đậm, Thường Viễn, ngươi thật đáng chết!
Lại lấy cái bình sứ màu trắng ban ngày kia, thoa dược lên lưng Tô Ngưng Nguyệt, không hề tiết kiệm một chút nào, nếu là đám thái y già cổ hủ kia nhìn thấy, nhất định sẽ cực kỳ thất sắc, đây chính là thánh dược chữa thương Sinh Bạch Cốt nha, cứ vậy lấy đi trị một vài vết thương nhẹ, mà còn dùng nhiều như vậy.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt của nàng, rất mềm mại, Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ rất say không cảm nhận được gì, vẫn là giấc ngủ rất say nồng, không hề cảm nhận được sự đụng của người phía sau.
Thiên Vũ Hàn lại nằm xuống, ôm eo Tô Ngưng Nguyệt, tất nhiên là tránh những chỗ bị thương, rồi đi vào giấc ngủ.
Sau lần đó Thiên Vũ Hàn cùng Tô Ngưng Nguyệt cũng trở lại sinh hoạt bình thường, không có gì khác biệt, vốn dĩ mọi người đều mong đợi thấy hoàng đế sẽ lạnh nhạt với hoàng hậu, nhưng điều họ không ngờ là hoàng đế vẫn đối xử với hoàng hậu như thường lệ, làm mọi người có một chút thất vọng.
Nhưng cũng nhận ra được địa vị của Tô Ngưng Nguyệt trong lòng Thiên Vũ Hàn, hóa ra cao đến thế, đến mức ngay cả trưởng tử của hoàng đế cũng không hề lay động được địa vị của Tô Ngưng Nguyệt một chút nào. Mọi người trong lòng đều đang suy nghĩ, sau này đắc tội ai cũng không nên đắc tội Tô Ngưng Nguyệt nha.
Thiên Vũ Hàn và Tô Ngưng Nguyệt sống yên bình qua ngày ở nơi này, nhưng Dật phi thân như trong nước sôi lửa bỏng, bởi vì Thường Viễn thỉnh thoảng cứ đến Côn Ninh cung tìm nàng, cho dù nàng có nói chuyện lạnh nhạt đối xử thờ ơ đến đâu thì như là không thể không đến.
Ngày hôm nay Thường Viễn như thường lệ lại đến, đương nhiên chờ đợi hắn cũng chính là vẻ mặt lạnh lùng của Dật phi, nhưng Thường Viễn cũng không có lời oán giận, đây là việc hắn ta cam tâm tình nguyện, thì có gì mà bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận